“Chuyện này do Tiêu Hồng gây ra. Tiêu Hồng gây ra họa lớn như vậy, còn liên lụy tới sư phụ và những người khác nữa. Nếu cậu ta còn coi mình là đệ tử của sư phụ thì đã không để sư phụ phải lên tiếng và đã chủ động cắt đứt quan hệ với sư phụ rồi”, Phương sư tỷ nghiêm túc nói.

Tiết Phù há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Đúng lúc này, Thương Miểu lên tiếng: “Tiêu Hồng, đừng trách sư phụ…”

Một câu nói thôi những cũng khiến đám đông hiểu được ý của ông ta…

Thương Miểu đã từ bỏ rồi. Vì việc quỳ trước mặt đám đông đúng thật là hoang đường. Ông ta cũng là một người thích thể diện.

Huống hồ Kiều Chiến Bắc nói không sai. Chuyện này vốn là do Tiêu Hồng gây ra, ông ta không cần phải đi dọn hậu quả cho Tiêu Hồng.

Giờ người đệ tử của Nhị trưởng lão đã mở lời, nếu nghe theo thì có thể mối quan hệ giữa ông ta và Nhị trưởng lão sẽ dịu đi nhiều.

Thương Miểu suy nghĩ. Thực ra ông ta không muốn đắc tội với Nhị trưởng lão.

Đám đông không dám tin.

“Ngũ trưởng lão trước đó làm căng lắm cơ mà, không phải trưởng lão nói chỉ là khấu đầu thôi sao. Sao giờ lại sợ rồi? Thật khác thường quá, khiến người ta thất vọng quá”.

“Khốn nạn! Cậu dám nói vậy với trưởng lão? “

“Tiêu Hồng! Cậu là cái thá gì mà dám nói vậy? Cậu chán sống rồi đúng không?”

Đám đệ tử nhao nhao lên la mắng. Lâm Chính chỉ lắc đầu.

“Tiêu Hồng, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Thực sự là cậu đã gây ra họa quá lớn. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể mang lại hi vọng gì cho tôi. Nếu như cậu có hi vọng chiến thắng thì ít nhất tôi cũng sẽ ở cạnh cậu. Thế nhưng thực lực của Kiều Chiến Bắc…Hi vọng của cậu hầu như không có”, Thương Miểu thở dài.

Thực ra ông ta từ bỏ cũng là vì cảm thấy thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn. Tiêu Hồng là đồ đệ của ông ta, nên cũng biết trình độ của đệ tử mình như thế nào? Cậu ta không phải là đối thủ của Kiều Chiến Bắc. Thật quá mất mặt.

“Có vẻ Ngũ trưởng lão khinh thường tôi quá rồi”, Lâm Chính nói.

“Tiêu Hồng, trưởng lão không khinh thường cậu…Tóm lại là lát nữa thua thì cậu nên nghiêm túc nhận sai. Trưởng lão sẽ giữ mạng cho cậu. Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu thở dài. Ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bất lực.

“Tôi còn chưa sử dụng châm mà, trưởng lão sao lại cho rằng tôi sẽ thua chứ?”

“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng vậy hả?”, Thương Miểu chau mày.

“Để tôi thử xem”, Lâm Chính quay người, châm cứu cho Nhan Khả Nhi.

“Đúng là hết thuốc chữa”.

“Thằng này đúng là cứng đầu”

“Tôi thấy đầu cậu ta có vấn đề thì có”.

“Hừ, cứ để cậu ta cứng đi, sẽ có lúc phải khóc thôi”.

“Đợi khi Nhị trưởng lão tức giận rồi thì để xem cậu ta có sợ hay không”.

Đám đệ tử hừ giọng lạnh lùng. Lần này, ngoài Tiết Phù ra thì hầu như không có ai đứng về phe Tiêu Hồng cả.

Nhưng Tiêu Hồng – cũng chính là Lâm Chính thì chẳng buồn quan tâm. Anh lấy châm bạc ra kẹp vào đầu ngón tay. Lập tức số châm bạc này từ tay anh bay lên.

Dùng khí ngự châm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play