“Thật không ngờ Kiều sư huynh lại sử dụng cách này. Vậy thì Tiêu Hồng thua rồi”.

Đám đông lắc đầu, thầm cười.

Khoảng ba phút sau. Kiều Chiến Bắc rút châm ra, cất vào trong túi.

“Cô Nhan Khả Nhi, giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”, Kiều Chiến Bắc mỉm cười.

“Tốt…tốt nhiều rồi. Tôi cảm thấy không còn đau nữa, giống như chưa từng bị sao cả”, Nhan Khả Nhi khẽ nói.

Thế nhưng vừa nói xong thì cô vội vàng bụm miệng. Lúc này mà nói thế thì chẳng phải là gây khó khăn cho Lâm Chính sao.

Thế nhưng đúng lúc này Nhan Khả Nhi cảm thấy hoang mang. Cô ấy phát hiện ra tay của mình…đã có thể cử động được.

Mặc dù vẫn còn hơi đau âm ỉ nhưng so với thương thế nghiêm trọng trước đó thì rõ ràng là đã có sự khác biệt.

“Tay của cô ấy khỏi rồi”

“Ôi trời, Kiều sư huynh mới châm có vài cây mà tay của cô ấy đã khỏi rồi sao?”

“Thần kỳ quá!”

“Kiều sư huynh là Hoa Đà chuyển thế sao? Lợi hại thật…”

“Y thuật thần kỳ như vậy, Tiêu Hồng, cậu nghĩ là mình có thể đấu lại được không?”

Đám đệ tử của Nhị trưởng lão đắc ý, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Nhan Khả Nhi cảm thấy áy náy. Cô rất muốn nói xin lỗi nhưng lại không thể lên tiếng.

“Nhìn thấy chưa Tiêu Hồng. Đây chính là thực lực của Kiều sư huynh. Tôi thấy anh không thể thắng được đâu”, Lý muội muội hừ giọng, trừng mắt với anh.

“Cậu thua thì cũng thôi, lại còn lôi cả trưởng lão vào. Lần này giải thích với các trưởng lão thế nào đây?”, Phương sư tỷ hừ giọng.

Nếu mà thua thì chẳng lẽ Thương Miểu lại phải khấu đầu thật sao?

Vậy thì quá mất mặt. Không ai có thể chấp nhận được.

“Ngũ trưởng lão, người này ngông cuồng như vậy, không chỉ gây họa lớn mà còn đắc tội với cả Nhị trưởng lão, khiến chúng ta mất mặt, tôi thấy chi bằng đuổi cậu ta ra khỏi đây để tránh bị liên lụy. Nếu bắt ông phải đi khấu đầu trước Nhị trưởng lão thì thể diện của ông biết để đi đâu? Nhị trưởng lão cũng khó xử. Ông thấy thế nào?”, Kiều Chiến Bắc thản nhiên nói.

Dứt lời, Phương sử tỷ cũng phụ họa theo.

“Sư phụ, Kiều sư huynh nói đúng. Đây là họa do Tiêu Hồng gây ra, sư phụ không cần phải gánh làm gì”, Phương sư tỷ lên tiếng.

“Lúc này mà không làm vậy thì chẳng lẽ lại đi tạ tội với Nhị trưởng lão thật? Như vậy thì sư phụ sẽ không còn chỗ đứng trong thôn nữa mất”.

“Sư phụ, đuổi hắn ra khỏi thôn đi”.

“Từ ngày hôm nay trở đi, hắn không còn là người của chúng ta nữa”.

“Sư phụ, đuổi đi”.

Đám đông nhao nhao cả lên. Thương Miểu cảm thấy khó xử.

“Sư phụ, xin đừng”, Tiết Phù lập tức bước ra, khóc lóc: “Tiêu sư huynh dù sao cũng là đệ tử của sư phụ. Nếu sư phụ đuổi anh ấy đi thì người ta sẽ đánh giá sư phụ như thế nào? Sư phụ không thể làm như vậy được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play