Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

Sau khi giải quyết gần hết việc của bệnh viện, Lâm Chính liền đến bên cạnh học viện Huyền Y Phái.

Hiện giờ nơi này đã bị phong tỏa.

Ngày nào cảnh sát cũng đến để điều tra manh mối.

Lâm Chính không thể tùy ý lộ mặt, tránh đánh rắn động cỏ.

Anh đứng hút thuốc trong con ngõ nhỏ bên cạnh học viện.

Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh, quỳ một gối xuống.

“Bái kiến giáo chủ!”.

Đây chính là Kiếm Ám Tâm trong số bảy ảnh ngự.

Lúc này, sắc mặt Kiếm Ám Tâm trắng bệch, hơi thở cũng không còn ổn định như trước, mà có chút yếu ớt.

Lâm Chính nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Anh bị trúng độc sao?”.

“Vâng”, Kiếm Ám Tâm nhỏ giọng đáp.

“Những người khác đâu?”.

“Đang ở trong giáo trị thương!”.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Lần này, những người thôn Dược Vương phái tới tập kích học viện Huyền Y Phái đều là tinh nhuệ, có 11 nguyên lão của thôn Dược Vương dẫn đội. Chúng tôi ít không địch được nhiều, nên đã thất bại. Chúng tôi vô dụng, xin giáo chủ giáng tội”, Kiếm Ám Tâm cúi đầu nói.

“Nguyên lão cũng tham gia à? Đây không phải là lỗi của các anh, tôi không trách các anh”.

Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong túi ra, đưa cho anh ta.

“Uống đi, có thể giải được độc trên người anh”.

“Cảm ơn giáo chủ”.

Kiếm Ám Tâm vội đỡ lấy.

“Thủ đoạn và năng lực hành động của thôn Dược Vương vượt xa dự liệu của tôi, chuyện này xảy ra cũng là do tôi chuẩn bị không kịp thời”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

“Giáo chủ, chúng ta lập tức tập hợp các tinh nhuệ trong giáo đánh về phía thôn Dược Vương. Tuy Đông Hoàng Giáo đã sa sút hơn trước đây, nhưng thôn Dược Vương cũng không thể coi thường được”, Kiếm Ám Tâm ôm quyền nói.

Lâm Chính lắc đầu đáp: “Hiện giờ trong giáo… e là cũng không ổn định đúng không?”.

Kiếm Ám Tâm sửng sốt, cúi đầu im lặng.

“Anh về Đông Hoàng Giáo trước đi, hiện giờ ổn định trong giáo đã rồi tính tiếp. Chuyện của thôn Dược Vương tôi sẽ tự giải quyết, không cần Đông Hoàng Giáo tham gia”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Kiếm Ám Tâm ngẩng phắt đầu lên: “Giáo chủ…”

Lâm Chính giơ tay lên, ngắt lời anh ta.

“Kiếm Ám Tâm, hiện giờ trong giáo có rất nhiều người có thái độ miệng phục nhưng tâm không phục đối với tôi, còn nhòm ngó vị trí giáo chủ của tôi nữa. Nếu tôi muốn trong giáo ổn định, thì chỉ có một cách, đó là giết, dùng vũ lực để trấn áp, khiến những người không phục tôi phải sợ hãi. Nhưng làm vậy thì chắc chắn thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm sút. Đây là điều không ai muốn thấy, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng tôi đại khai sát giới đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Kiếm Ám Tâm chần chừ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay, giáo ta đã có quá nhiều giáo chúng chết vì nội đấu rồi… Anh cả… cũng vì vậy mà bị tàn phế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play