Cộng đồng người hâm mộ của thần y Lâm thậm chí còn đổi ảnh đại diện sang màu đen.

Sao Trương Tinh Vũ có thể không tin chứ?

Cậu con rể quý hóa hoàn hảo không khuyết điểm cứ thế vuột mất, Trương Tinh Vũ có thể nói là oán khí ngập trời.

Vốn dĩ bà ta đang bực bội không có chỗ xả, đến học viện Huyền Y Phái thăm con gái lại vừa khéo đụng độ Lâm Chính, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ? Lập tức ngoạc miệng chửi bới, chẳng khác nào một mụ đàn bà ngoa ngoắt, muốn trút hết lửa giận trong lòng lên người anh.

Không ngờ… Lâm Chính lại dám đánh bà ta!

Còn nói ra những lời như vậy!

Đầu óc Trương Tinh Vũ rối tung lên như mớ bòng bong.

Bà ta không thể ngờ được Lâm Chính dám đánh trả…

“Cậu… cậu nói vậy là có ý gì? Sao chúng tôi lại không coi cậu là con rể chứ? Hơn nữa, cho dù chúng tôi không coi cậu là con rể, thì cậu cũng không được ra tay! Cậu chỉ là bậc con cháu, làm như vậy là đại nghịch bất đạo! Cậu hiểu không hả?”, Tô Quảng tức điên lên, trừng mắt quát Lâm Chính.

“Vậy là tôi phải ngoan ngoãn đứng đây để Trương Tinh Vũ đánh chửi, không được phép đánh trả sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

“Cậu…”

Tô Quảng không biết phản bác thế nào.

“Được rồi!”.

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng.

Tô Quảng nhìn bà ta.

Chỉ thấy bà ta đang ôm mặt, ánh mắt đầy thù hằn và phẫn nộ.

Bây giờ bà ta chỉ muốn xông ngay tới lột da Lâm Chính, nhưng nhìn vóc người Lâm Chính, bà ta vẫn dẹp ý định này đi.

Cộng thêm việc xung quanh đông người, lại đang ở bệnh viện, Trương Tinh Vũ biết không thể làm ầm ĩ chuyện này lên được, nếu không chỉ có bà ta bị thiệt mà thôi.

Trương Tinh Vũ hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Lâm kia! Cậu được lắm! Bà đây nhớ rồi nhé!”.

Lâm Chính ngước mắt lên.

“Trước kia Tiểu Nhu không ly hôn là nó ngu, tôi cũng mặc kệ nó! Lần này thì không thể để thế được! Chờ Tiểu Nhu xuất viện, có cậu thì không có tôi, có tôi thì không có cậu! Nếu nó không ly hôn, tôi sẽ nhảy lầu!”.

Trương Tinh Vũ tức giận nói, rồi kéo cánh tay Tô Quảng, đi vào trong.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn hai người họ, không nói lời nào.

Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, nghĩ đến việc Tiểu Nhu có thể gả cho rể quý hào môn hay không, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bi ai”, Lạc Thiên đi tới, nhẹ giọng nói.

“Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Nhưng nếu cô Trương thực sự ép Tiểu Nhu phải ly hôn với anh thì phải làm sao đây?”, Lạc Thiên dè dặt hỏi.

Lâm Chính trầm tư một lát rồi đáp: “Xem Tiểu Nhu lựa chọn thế nào đi, nếu cô ấy đồng ý thì… đành ly hôn vậy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play