“Thần y Lâm, cậu nghiêm túc đấy à?”.

“Con người tôi không bao giờ đùa!”.

“Vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Niệm Sinh lắc đầu: “Tôi vốn tưởng thần y Lâm là người thông minh, bây giờ xem ra sự ngu xuẩn của cậu thật khiến người ta kinh ngạc!”.

“Có phải các người không muốn sống rời khỏi đây nữa không?”.

Lâm Chính đột nhiên nói.

Thái độ của câu nói này đã rất rõ ràng.

Người của thôn Dược Vương đều không lên tiếng.

Bầu không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.

Dường như có một sự căng thẳng leo thang.

Niệm Sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thú vị lắm, hi vọng thần y Lâm sẽ không cảm thấy hối hận vì câu nói ngày hôm nay!”.

Nói xong, Niệm Sinh lấy một bức thư từ trong người ra.

Trên thư là ba chữ lớn được viết bằng chữ cổ.

Thư khiêu chiến!

Ông ta giơ cao phong thư, sau đó ném xuống đất.

“Thần y Lâm! Nếu không chịu giao người thì tôi chỉ đành dùng phương án mà trưởng lão dặn dò tôi trước khi đi để ứng phó!”.

“Thôn Dược Vương chúng tôi muốn khiêu chiến với cậu!”.

Giọng nói ông ta không nhỏ, vô số người ở xung quanh chắc chắn đều nghe thấy.

Nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn về phía này.

Bọn họ kinh ngạc nhìn sang, ai nấy đều nghĩ mình nghe lầm.

“Khiêu chiến? Thần y Lâm?”.

“Bọn họ là ai?”.

“Bọn họ định làm gì?”.

Tiếng xôn xao vang lên không dứt.

Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng cũng ngạc nhiên.

“Ông muốn khiêu chiến cái gì?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, vội hỏi.

“Thần y Lâm dùng y thuật nổi bật nhất, thôn Dược Vương chúng tôi cũng dùng y thuật rạng danh, đương nhiên là khiêu chiến y thuật!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý giao cô chủ ra, để chúng tôi đưa đi, chúng tôi có thể thu lại thư khiêu chiến này. Nếu cậu không chịu thì cuộc thi y thuật ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Bên nào nặng bên nào nhẹ, mong cậu hãy suy xét kỹ”.

Ông ta dứt lời, người xung quanh ồ lên.

“Thân bại danh liệt? Chỉ một trận đấu y thuật sao lại đến mức đó?”, có người khẽ cười nói.

“Thôn Dược Vương chúng tôi đấu y thuật xưa nay đều đấu mạng, không chỉ đơn giản là đấu y thuật!”, Niệm Sinh nói.

“Cái gì?”.

Mọi người biến sắc.

“Đấu… đấu mạng?”, Tần Bách Tùng suýt chút nữa cắn lưỡi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play