“Người của thôn Dược Vương đến đây rồi”, Tần Bách Tùng nói.

Ông ta dứt lời, nhịp thở của Lâm Chính trở nên nhanh hơn.

“Tôi sẽ đến ngay!”.

Cúp máy, Lâm Chính vội vã đi tới học viện.

Vào học viện là có thể nhìn thấy một nhóm người đứng ở đường lớn giữa trung tâm học viện.

Những người này ăn mặc phong cách vô cùng cổ xưa.

Ai cũng tay áo dài tung bay, tà áo phất phới, để tóc dài, cũng có người trông tiên phong đạo cốt, giống như thế ngoại cao nhân.

Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch đứng trước mặt những người này nói gì đó, Lâm Chính hoán đổi gương mặt thành bộ dạng của thần y Lâm, nhanh chân bước đến.

“Thầy!”.

“Viện trưởng!”.

Bọn họ mừng rỡ, vội vàng hô lên.

Lâm Chính khẽ gật đầu, tầm nhìn dừng trên lầu hai của một tòa nhà phía sau.

Nhan Khả Nhi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lén nhìn xuống.

Phát hiện ánh mắt của Lâm Chính, cô ấy vội vàng rụt đầu về phía sau.

Lâm Chính thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người của thôn Dược Vương.

“Các vị đến Học viện Huyền Y Phái của tôi không biết có việc gì không? Nếu là khám bệnh thì làm phiền đến lầu số 1, nếu là đến để học tập thì làm phiền đến phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu chính là thần y Lâm?’.

Người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng.

Người đàn ông này mặc áo choàng đen, hai tóc mai bạc trắng, nhưng mái tóc còn lại đen bóng. Hai mắt sáng rực, da mặt hồng hào, khí chất hoàn toàn khác những người bình thường.

“Chúng tôi đến từ thôn Dược Vương, tôi tên Niệm Sinh! Tộc trưởng phái chúng tôi đến tìm cô chủ, hi vọng thần y Lâm có thể phối hợp với chúng tôi, bảo cô chủ ra đây theo chúng tôi về thôn Dược Vương”, người đàn ông trung niên tên Niệm Sinh lên tiếng.

“Nhan Khả Nhi?”.

“Thần y Lâm, cậu đừng có chối, chúng tôi đã biết cô Nhan Khả Nhi đang ở đây”, không đợi Lâm Chính nói thêm gì, Niệm Sinh lại bổ sung một câu.

Lâm Chính nhìn ông ta, khẽ lắc đầu: “Thực ra, trước khi các người đến, tôi đã nói chuyện với Nhan Khả Nhi, nhưng hình như cô ấy không muốn theo các ông về thôn Dược Vương”.

“Cậu chỉ cần giao người, có đồng ý về hay không không do cậu, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi!”, Niệm Sinh nói.

“Thế nên, ông định cưỡng ép đưa người của tôi đi?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.

Anh dứt lời, người của thôn Dược Vương đều dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.

“Hình như thần y Lâm không thích lắm? Nếu vậy, tôi chỉ có thể khuyên cậu một câu, đừng đối đầu với thôn Dược Vương, chuyện này đối với cậu… không có lợi ích!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói.

“Nếu đã như vậy thì mời các người về cho”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm định lúc nào thì giao người?”, Niệm Sinh hỏi.

“Tôi có nói giao người sao?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta.

Người của thôn Dược Vương nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play