“Lâm…”

“Hùng Tiên, giờ thì ông đã hiểu vì sao tôi gọi ông tới xử lý rồi chứ?”, Từ Thiên ghé lại gần. Lúc này hai mắt Hùng Tiên như muốn rớt ra ngoài. Ông ta cảm thấy trái tim quặn thắt.

Hùng Tiên quay qua gào lên với Lưu Kiến Phi: “Quỳ xuống ngay lập tức cho tôi!”

Lưu Kiến Phi hết hồn, sững sờ nhìn Hùng Tiên: “sếp Hùng…sếp nói gì cơ?”

“Quỳ xuống cho tôi, có nghe thấy không?”, Hùng Tiên tát thẳng vào mặt Lưu Kiến Phi và gầm lên như một con hổ.

Lưu Kiến Phi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hùng Tiên, Lưu Kiến Phi đành phải khụy gối, quỳ xuống.

Hùng Tiên cũng vội vàng quỳ xuống trước mặt Lâm Chính và hét lên: “Cậu Lâm…xin lỗi, tôi không quản lý tốt người của mình, xin cậu, tha cho tôi lần này, cho tôi một con đường sống với….”

Người nhà họ Lưu nín thở. Chuyện quái quỷ gì thế này?

Lúc gặp Từ Thiên thì Hùng Tiên vẫn còn thấy bình thường, nhưng vừa thấy Lâm Chính thì ông ta đã bị dọa hết hồn. Hơn nữa ông ta xin một con đường sống là thế nào? Lẽ nào kẻ vô dụng kia lại định giết Hùng Tiên sao?

“Đứng lên nói đi”, Lâm Chính ngồi ghế, hút thuốc một cách điềm nhiên.

Nhưng Hùng Tiên nào dám đứng lên. Lâm Chính nhìn Lưu Kiến Phi rồi lại nhìn khuôn mặt tối sầm của bà cụ Thái: “Không phải mọi người muốn tôi đi gặp Tống Kinh nói rõ chuyện này sao? Được, để tôi gọi Tống Kinh tới!”

Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Từ Thiên. Từ Thiên lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Vài phút sau, Tống Kinh đã tức tốc có mặt.

“Cậu Lâm!”, Tống Kinh vội kêu lên. Nhìn thấy cảnh tượng trong quán café, ông ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Lúc này người nhà họ Lưu thì như bị câm hết cả. Nhất là Lưu Kiến Phi đang cảm thấy da đầu tê dại kinh khủng.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người này…thật sự là thằng rể vô dụng sao?”

“Tại sao lại có nhiều người tỏ ra cung kính với cậu ta như vậy chứ?”

“Mãn San, đây thật sự là thằng rể nhà họ Tô đấy hả?”, người nhà họ Lưu hóa đá.

“Tống Kinh”, Lâm Chính gọi.

“Cậu Lâm có gì dặn dò ạ?”, Tống Kinh cung kính hỏi lại.

“Buổi tiệc tổ chức như bình thường đi. Ngoài ra, toàn bộ hợp đồng với Tô Dư vẫn tiến hành như thường, thêm vài bộ phim cho cô ấy, liên hệ với công ty quản lý tốt nhất trợ giúp cô ấy, biết chưa?”, Lâm Chính nói.

“Vâng! Cậu Lâm”, Tống Kinh đồng ý không chút do dự. Ông ta không dám phản bác.

Cả nhà họ Lưu há hốc miệng. Nếu mối quan hệ giữa Lâm Chính và Tống Kinh là chủ tớ thì Tống Kinh có cần thiết phải làm tới mức như vậy không?

“Được rồi, mọi việc đã bàn xong rồi thì tiếp theo cháu cũng nên hoàn thành yêu cầu thứ hai của bà Thái rồi nhỉ”.

Lâm Chính nói: “Cháu nên quỳ trước mặt bà Thái và nhà họ Lưu để xin lỗi phải không?”

Nói xong anh bèn đứng dậy. Ba người Từ Thiên, Hùng Tiên và Tống Kinh đồng loạt quay qua nhìn nhà họ Lưu.

Mặt ai cũng tối sầm. Họ cảm thấy da đầu tê dại và vô cùng sợ hãi. Bà cụ Thái biết nếu mà Lâm Chính quỳ xuống thật thì khéo ngày mai nhà họ Lưu cũng sẽ biến mất luôn.

“Được rồi, đừng làm vậy nữa. Coi như tôi nhìn lầm”, bà ta hít một hơi thật sâu, điềm đạm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play