“Sao…ông lại có số điện thoại của sếp Hùng vậy? Rốt cuộc ông là ai?”, Lưu Kiến Phi run rẩy hỏi.

“Ông ấy là Từ Thiên – Ông Thiên của Giang Thành”, ông Trần cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cái gì?”, Lưu Kiến Phi hai chân mềm nhũn, ngồi phịch ra đất. Những người khác của nhà họ Lưu cũng tưởng như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.

Mặc dù nhà họ Lưu không ở Giang Thành nhưng danh tiếng của Từ Thiên thì ai ai cũng biết. Đó là ông lớn của Giang Thành mà.

Ai cũng biết sắc mặt của hai con người có thể làm ảnh hưởng cả khu vực vùng xám này. Một nam một nữ.

Nam là Từ Thiên, còn nữ là Cung Hỉ Vân.

Hai người họ một tay che trời, đâu phải những người dân thường như nhà họ Lưu có thể đối phó được.

Còn ông Trần thì càng không phải nhắc tới. Đến cả cơ hội xách giầy cho Từ Thiên ông ta cũng không có.

Chẳng trách khi thấy Từ Thiên ông ta như thấy một ông lớn vậy. Từ Thiên bảo làm gì là ông ta đều ngoan ngoãn làm theo.

“Không thể nào…cái thằng bỏ đi Lâm Chính…tại sao lại quen biết Từ Thiên chứ?”, Lưu Kiến Phi mặt tái mét, run rẩy hỏi.

Không ai trong nhà họ Lưu có thể trả lời được câu hỏi đó. Bởi vì Từ Thiên không phải là người mà bọn họ có thể tiếp cận được…

Cạch! Cửa quán café được đẩy ra.

Một bóng hình mập mạp lao vào như cháy nhà: “Ông Thiên, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi”, người này vội vàng mỉm cười, cúi người trước mặt Từ Thiên.

Đó chính là Hùng Tiên. Lưu Kiến Phi sững sờ nhìn cấp trên của mình, não không kịp nảy số. Lần này thì rắc rối lớn rồi.

“Hiểu lầm? Hùng Tiên, chuyện này không chỉ dùng hai từ hiểu lầm là có thể giải quyết được đâu”, Từ Thiên nói bằng vẻ vô cảm.

“Ông Thiên, thực sự là do người của tôi chưa gặp ông bao giờ nên mới mạo phạm như vậy. Đây là lỗi của tôi! Ông độ lượng, đừng so đo nữa mà”.

Hùng Tiên cố nặn ra một nụ cười rồi quay qua gào lên với Lưu Kiến Phi: “Còn không mau xin lỗi ông Thiên?”

Lưu Kiến Phi giật bắn người, lập tức ý thức được điều gì đó nên chạy tới.

“Ông….Thiên, tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù, không biết đâu là núi Thái Sơn nên đã mạo phạm tới ông. Xin ông cho tôi một cơ hội, xin lỗi…”, Lưu Kiến Phi cúi gập người, cảm thấy sợ hãi.

“Vậy thôi á hả?”, Từ Thiên điềm đạm hỏi.

“Chuyện này…”, Hùng Tiên bất ngờ.

Ông ta là người của Từ Thiên, đi theo Từ Thiên cũng đã nhiều năm. Tập đoàn Giai Dược thực ra là một tập đoàn con của Hoa Dương, do Từ Thiên giao cho ông ta phụ trách. Từ Thiên coi ông ta như người nhà nên đương nhiên sẽ không quản lý quá nghiêm. Sao tự dưng hôm nay ông ấy lại ép người vậy chứ?

Chắc chắn là họ chưa đủ thành ý rồi. Thế là Hùng Tiên lập tức ra hiệu cho Lưu Kiến Phi.

Lưu Kiến Phi giật mình, vội vàng nói với người nhà họ Lưu: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới xin lỗi ông Thiên đi chứ!”

“Chuyện này…”, cả nhà họ Lưu lóng ngóng.

“Mọi người nhầm rồi. Xin lỗi tôi có giải quyết được gì đâu, xin lỗi người đứng sau tôi đây này”, Từ Thiên nói.

Lâm Chính đập vào mắt đám người Hùng Tiên. Ông ta trố tròn mắt, mặt cắt không ra máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play