Cửa phòng họp có vài đệ tử của Kỳ Lân Môn.

Tay chân những đệ tử này đều bị đánh gãy, ai nấy nằm trên đất không ngừng rên la, đau đớn vô cùng.

“Hả?”.

Dịch Quế Lâm biến sắc, vội tiến lên.

“Mã Nhuận, Lưu Minh! Hai người có sao không?”.

“Phó môn chủ, tôi… chúng tôi…”.

Vài đệ tử đau đến mức không nói nên lời, chỉ đành gian nan nhìn vào phía trong cửa.

Dịch Quế Lâm phẫn nộ, đứng dậy, đạp cửa phòng họp ra.

“Khốn nạn! Đám người Bằng Tông các người thật quá đáng! Vì sao lại làm đệ tử của tôi bị thương?!”, Dịch Quế Lâm chỉ vào người ở trong đó mắng chửi.

Nhưng người trong đó không quan tâm đến ông ta.

Lâm Chính cũng đi theo vào, phát hiện có một người đàn ông trung niên râu dài đang ngồi nơi ghế trong phòng họp.

Người đàn ông đang uống trà, nhàn nhã tự đắc, cử chỉ ung dung, hơn nữa… không nhìn tới Dịch Quế Lâm một cái!

Chỉ có người bên cạnh ông ta lên tiếng.

“Bảo thần y Lâm của các người ra đây đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”.

“Phó tông chủ?”.

Sắc mặt Dịch Quế Lâm trắng bệch, cơn tức cũng nguôi đi vài phần.

“Ông biết sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Phó tông chủ của Bằng Tông, Thiện Vĩnh! Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã vang danh tứ phương rồi”, Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.

“Còn nhỏ?”.

Lâm Chính kinh ngạc, liếc nhìn Thiện Vĩnh, lại nhìn sang Dịch Quế Lâm, nghi hoặc hỏi: “Nhìn ông ta không lớn tuổi bằng ông mà”.

“Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, thân xác của ông ta đã được ông ta luyện đến cảnh giới cực kỳ đáng sợ nên trông vô cùng trẻ tuổi! Thực ra ông ta đã là ông lão một trăm tuổi!”.

“Ra là vậy”.

Lâm Chính gật đầu, nhìn Thiện Vĩnh, đi tới.

“Thần y Lâm của các người đâu?”, người đàn ông đó lại lên tiếng hỏi.

“Chính là tôi!”, Lâm Chính ngồi xuống, nói.

“Ồ?”.

Thiện Vĩnh ngẩng đầu lên, đặt tách trà xuống, đôi mắt sáng suốt và sâu sắc liếc nhìn Lâm Chính, giống như người lớn đánh giá con trẻ.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Thần y Lâm! Nhân tài như cậu có thể gọi là yêu nghiệt tuyệt thế”.

“Ông đến địa bàn của tôi, còn làm người của tôi bị thương, không giải thích gì sao?”, Lâm Chính nói.

“Tôi không giết bọn họ đã là cho các người lời giải thích rồi!”.

“Vậy là tôi phải cảm ơn ông rồi?”, Lâm Chính nheo mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play