Khoảng mười phút sau, vẻ mặt Lâm Chính dần trở nên khó coi.

“Thầy… hình như… không ổn lắm…”, Tần Bách Tùng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch.

“Ngay cả Sâm Hoàng làm thuốc dẫn cũng không đủ?”.

Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.

“Dược hiệu của Sâm Hoàng có thể gọi là cực tốt, nếu ngay cả nó cũng không tổng hợp được độc tố của hoa Tuyệt Mệnh… e rằng dược liệu bình thường không thể làm gì được độc của hoa Tuyệt Mệnh”, Hùng Trưởng Bạch nói.

“Có phải lượng thuốc không đủ hay không? Có cần thêm gấp đôi vào thử xem?”, Long Thủ cẩn thận đề nghị.

Lời này nói ra, Nhan Khả Nhi sốt ruột, vội nói: “Đừng! Sâm Hoàng chỉ có chừng đó, sao có thể lãng phí như vậy? Thần y Lâm, anh đã nói đợi tôi trồng được thuốc mà anh muốn, anh sẽ trả Sâm Hoàng lại cho tôi! Anh không được tự tiện dùng hết nó!”.

Lâm Chính không quan tâm đến lời của Nhan Khả Nhi nói, mà nói với Long Thủ: “Tăng thêm lượng thuốc có thể đối phó được độc trong cơ thể Tiểu Nhu, nhưng cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ không tiêu hóa được. Chỉ sợ đến lúc đó độc còn chưa giải, cô ấy đã vì dùng thuốc quá liều mà chết! Vì vậy cách này không dùng được”.

Long Thủ rơi vào trầm tư.

Độc trong cơ thể Tô Nhu quá khó giải.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, phòng pha chế thuốc vang tiếng gõ cửa.

“Ai đấy? Không phải đã nói chúng tôi đang điều chế thuốc, không có chuyện gì thì không được quấy rầy hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch nhíu mày, chạy ra mở cửa.

Nào ngờ cửa vừa mở, người đứng ngoài lại là Dịch Quế Lâm!

“Ông Dịch?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên.

“Xảy ra chuyện rồi!”, Dịch Quế Lâm có vẻ nghiêm trọng, nói.

Lâm Chính nghe vậy lập tức bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Một nhóm người tìm đến cửa, bọn họ chỉ rõ muốn bắt Nhan Khả Nhi, tôi… không ngăn được!”, Dịch Quế Lâm nói.

Mấy người họ đều run rẩy.

Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không ngăn được… người đến chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

“Là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Bằng Tông!”, Dịch Quế Lâm nói.

Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức nghiêm nghị.

Bằng Tông!

Một trong mười ba thế lực của Cô Phong!

Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, dù Bằng Tông không gia nhập mười ba thế lực của Cô Phong thì đó cũng là một tông phái quy mô rộng lớn, Kỳ Lân Môn hoàn toàn không thể tranh đấu với họ.

“Đi xem xem”.

Lâm Chính nói, cất bước đi.

Trong phòng họp.

Một nhóm người đang ngồi trong đó uống trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play