“Gia chủ Nam Cung, nghe nói vị thiên kiêu của thế gia Nạp Lan cũng xuất hiện. Nếu vị đó ra tay thì chúng tôi đúng là chẳng làm gì được. Mối quan hệ giữa thế gia Nạp Lan và thế gia Nam Cung đã được định sẵn rồi, chúng tôi đành phải chúc mừng ông thôi! Ha ha…”, một người đàn ông trung niên đứng dậy, bật cười.

“Đúng vậy!”

“Vị đó mà ra tay thì chúng tôi nào còn cơ hội nữa”.

“Vị đó cũng rất hợp với cô chủ nhà mình mà”.

“Chính xác”, mọi người tán thưởng không ngớt.

“Các vị khiêm tốn rồi, đại hội kén rể còn chưa bắt đầu, mọi người đều có cơ hội cả, đừng nghĩ như vậy. Tất cả cùng thử xem sao”, Nam Cung Mộng mỉm cười.

Thế là khách khứa lại nói thêm vài lời khách sáo. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt và hòa hợp. Tuy nhiên không phải tất cả những người tới đây là để góp vui, cũng có người tới vì việc khác.

Ví dụ như Bích Trân. Cô ấy nhìn Nam Cung Mộng, do dự một chút rồi vẫn đứng dậy.

“Sư tỷ”, An Viên thận trọng kêu lên.

“Không sao. Chị xin thuốc thôi, đừng căng thẳng”, Bích Trân an ủi và bước tới.

Có không ít người nhìn cô ấy. Đến cả người của thế gia Nam Cung cũng lộ vẻ tò mò.

“Gia chủ Nam Cung, vãn bối là Bích Trân của Diệu Thủ Cốc, lần này tới đây là có một chuyện xin được gia chủ giúp đỡ”, Bích Trân cúi người với thái độ vô cùng thành khẩn.

“Diệu Thủ Cốc à?”, Nam Cung Mộng quay qua nhìn Bích Trân. Đám đông cũng đồng loạt quay qua nhìn. Bích Trân cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đám đông trở nên im lặng.

“Sư phụ của cô đâu?”, Nam Cung Mộng hỏi.

“Bẩm gia chủ, sư phụ không được khỏe, đổ bệnh đã lâu, không đi lại được”.

“Diệu Thủ lão nhân y thuật vô song, bệnh gì mà có thể khiến bà ấy đổ bệnh vậy?”

“Gia chủ không biết, sư phụ mắc một loại bệnh vô cùng kỳ lạ, đã chữa lâu mà không khỏi. Thầy thuốc cũng không thể cứu chính mình là như vậy. Gần đây bệnh tình của sư phụ ngày một nghiêm trọng, không còn cách nào khác, Bích Trân đành phải đưa sư muội tới xin thuốc, mong gia chủ có thể giúp đỡ”, Bích Trân nói xong thì cúi gập người xuống.

Thái độ của cô ấy vô cùng chân thành. Không ít người cảm thấy dao động. Xin thuốc cho thầy, Bích Trân đúng là một người đồ đệ chuẩn mực.

“Khá lắm cô gái”, Nam Cung khen ngợi, sau đó hỏi: “Cô muốn thuốc gì?”

“Hoa Tuyệt Mệnh”, Bích Trân vui lắm, vội vàng nói: “Bệnh của sư phụ cần hoa Tuyệt Mệnh làm thuốc dẫn là có thể chữa được. Xin gia chủ hãy cho chúng tôi một bông hoa, ân tình này Diệu Thủ Cốc sẽ khắc ghi đời đời, không dám quên”.

Dứt lời, đám đông quay qua nhìn Nam Cung Mộng. Nếu chỉ là một bông hoa Tuyệt Mệnh thì chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.

Hoa Tuyệt Mệnh trong thế gia Nam Cung có cả một vườn. Hơn nữa việc trồng ra loại hoa này không quá khó với bọn họ, lấy một bông hoa đổi lại mối quan hệ với DIệu Thủ Cốc thì đúng là món hời.

Nam Cung Mộng chắc chắn đồng ý. Vì cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao. Rất nhiều người đều suy nghĩ như vậy. Nếu là ai thì cũng sẽ đồng ý thôi.

Thế nhưng một giây sau, Nam Cung Mộng nói ra một câu mà ai cũng phải sững sờ: “Cô định dùng thứ gì để đổi lấy hoa Tuyệt Mệnh?”

“Đổi đồ sao?”, Bích Trân không kịp phản ứng.

Một bông hoa mà Nam Cung Mộng cũng không nỡ? Rốt cuộc ý của ông ta là gì? Bích Trân không hiểu, nên thận trọng hỏi: “Gia chủ Nam Cung…ông muốn tôi đổi thứ gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play