Một công tử xuất hiện. Đó chính là cậu hai của nhà Nam Cung – Nam Cung Mạc Phi.

“Anh hai!”, Nam Cung Vân Thu giật mình.

“Em gái, đừng làm loạn, khách quý sắp tới rồi. Em gây sự ở đây người khó xử là bố, gia tộc cũng mất mặt, em biết không?”, Nam Cung Mạc Phi thản nhiên lên tiếng.

“Nhưng mà anh hai…cái chết của Thê Sinh là do người này gây ra…”, Nam Cung Vân Thu tức giận trừng mắt với Lâm Chính.

Nam Cung Mạc Phi cũng quay ngoắt ra nhìn anh, đôi mắt hắn hừng hực sát ý, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Anh biết rồi. Chuyện này anh sẽ xử lý. Em tìm chỗ ngồi đi, bố sắp tới rồi”.

“Dạ!”, Nam Cung Vân Thu bất lực, đành phải nén giận ngồi xuống phía đối diện. Không ít quan khách thấy vậy đều nhìn Lâm Chính và Bích Trân bằng ánh mắt kỳ lạ.

Bọn họ có thể nhìn ra mấy người này hình như đã đắc tội với cô Vân Thu và cậu Mạc Phi. Đắc tội với hai vị này thì sẽ không sống yên được đâu.

“Đi điều tra xem những người này là ai”, có người không nhịn được nữa đành cử người đi điều tra Lâm Chính.

Bích Trân ngồi cũng không yên. Cô ấy đang cảm thấy sốt ruột lắm.

“Sư tỷ, chúng ta nên nghĩ cách…chuồn sớm thôi. Em cảm thấy không ổn chút nào”, An Viên khóc dở mếu dở.

“Em nói đúng, chúng ta phải đi thôi. Lâm Chính, lát nữa tôi tìm lý do đi vệ sinh, anh chuồn đi cùng tôi, rõ chưa? Chúng ta không thể ở lại đây được nữa”, Bích Trân khẽ nói.

“Ngồi một lúc rồi đi”, Lâm Chính nói.

“Còn ngồi sao? Anh có biết là anh vừa gây chuyện lớn không”, Bích Trân sắp khóc tới nơi.

“Đúng vậy! Sao anh không nghe lời thế. Bọn tôi bị anh hại chết rồi. Còn ở lại được sao? Đi thôi”, An Viên cũng cuống cả lên.

Đúng lúc này, có một giọng nói từ ngoài vọng vào: “Gia chủ tới”.

Mọi người đồng loạt đứng dậy..

Gia chủ Nam Cung đã tới…

Một người đàn ông trung niên mặc trường bào lông vũ với thần thái uy nghiêm bước vào. Người này không thể hiện biểu cảm gì nhưng mang theo khí thế như muốn bóp nghẹt những người xung quanh, khiến bầu không khí trở nên khó chịu. Đây chính là sự uy nghiêm tới từ một vị tối cao.

“Chào ông Nam Cung”

“Chào ông!”, quan khách lần lượt chào hỏi, phần lớn họ đều tỏ ra lịch sự.

“Các vị khách khí rồi, mời ngồi”, gia chủ Nam Cung lên tiếng. Ông ta bước tới chiếc ghế cao nhất và ngồi xuống.

Lâm Chính thản nhiên nhìn người này, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Người này chính là Nam Cung Mộng. Là người lãnh đạo cao nhất của thế gia Nam Cung.

Giết chết ông ta thì Dương Hoa và những người xung quanh anh sẽ không còn bị uy hiếp nữa. Nhưng nếu giờ làm vậy thì Lâm Chính sẽ không tìm được Tuyệt Mệnh Đan và không thể cứu được Tô Nhu.

Anh hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể. Lúc này cần phải nhẫn nại.

“Các vị từ xa tới, đúng là niềm vinh hạnh cho thế gia Nam Cung. Đại hội kén rể sẽ được tổ chức sau một tiếng nữa. Mời các vị thưởng trà, chúng ta trò chuyện, cùng chờ đại hội bắt đầu”, Nam Cung Mộng nâng chén trà thay cho rượu và mời quan khách. Các vị quan khách cũng đồng loạt đứng dậy.

Đương nhiên, những người có thể trò chuyện với ông ta đều là những nhân vật ngồi gần ông ta nhất. Những người ngồi xa hoặc phía sau không được Nam Cung Mộng coi ra gì. Họ có thể được ngồi ở đây đã là biết ơn lắm rồi chứ nào dám nghĩ tới việc được trò chuyện đôi câu với ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play