Lưu Mã ở bên cạnh vội bước tới, nhỏ giọng nói: “Giáo chủ, cậu đừng chấp Phong Tín Tử trưởng lão, dù sao bà ta cũng là đường chủ của Bách Thảo Đường, hơn nữa rất có tiếng nói trong Đông Hoàng Giáo. Nếu cậu động đến bà ta, chỉ e là… sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến Đông Hoàng Giáo”.

“Vậy là một giáo chủ như tôi còn không làm gì được bà ta sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Nếu Phong Tín Tử trưởng lão xảy ra chuyện, thì những bệnh nhân này… sẽ do ai chữa trị chứ?”, có người tỏ vẻ khó xử nói.

“Lẽ nào giáo chủ của các anh không chữa được sao? Các anh thực sự nghĩ rằng rời khỏi chút y thuật kém cỏi đó của bà ta thì các anh không sống nổi sao? Nực cười!”, Lâm Chính lớn tiếng nói.

Giọng nói anh tràn ngập sự khinh bỉ.

Câu nói này của anh đã thực sự chọc giận Phong Tín Tử.

“Giáo chủ, cậu… cậu nói gì cơ?”.

“Sao nào? Chẳng lẽ tai của Phong trưởng lão không tốt, không nghe rõ bổn giáo chủ nói gì sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang, mặt không cảm xúc nói.

“Cậu đang nghi ngờ y thuật của bổn trưởng lão?”, Phong Tín Tử tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ tay vào Lâm Chính, nói.

“Phải thì sao nào?”.

“Tôi… tôi liều mạng với cậu!”.

Phong Tín Tử thẹn quá hóa giận, đang định xông về phía Lâm Chính.

Cho dù giáo chủ đời trước cũng không dám nói với bà ta những lời như vậy.

Đó là y thuật mà bà ta vẫn luôn tự hào!

“Phong trưởng lão, bà đừng kích động!”.

“Mau dừng tay!”.

“Phong trưởng lão, bà bớt giận!”.

Người ở bên cạnh vội vàng kéo bà ta lại.

Lưu Mã thấy thế thì lập tức cuống lên, muốn khuyên nhủ Phong Tín Tử nhưng lại sợ đắc tội với Lâm Chính, chỉ có thể đứng một chỗ giậm chân suông.

Hiện trường loạn cào cào, tiếng cãi vã không ngớt.

“Tất cả yên lặng!”.

Lâm Chính quát.

Xung quanh lập tức yên lặng hẳn đi.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Phong Tín Tử, lạnh lùng nói: “Phong Tín Tử! Bây giờ tôi đang chữa bệnh cứu người, bà gây sự ở đây là gây ảnh hưởng đến tôi! Đến lúc bọn họ mất mạng thì tất cả là tại bà!”.

“Y thuật của cậu không tốt, khiến bọn họ mất mạng rồi lại đổ hết tội lên đầu tôi? Giáo chủ, cậu tính toán khéo thật đấy!”, Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

“Xem ra bà rất không phục tôi?”.

“Tôi chưa bao giờ phục cậu cả”.

“Vậy hả? Thôi được rồi, tôi sẽ cho bà cơ hội! Chúng ta thi một phen đi”.

“Thi?”, Phong Tín Tử sửng sốt: “Thi cái gì?”.

“Thi về y thuật mà bà lấy làm kiêu ngạo”. . Web‎ đọc‎ nhanh‎ 𝘵ại‎ [‎ T‎ 𝘳𝐔mT𝘳𝙪уện.𝗏n‎ ]

Anh vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play