“Nói vậy là các bà không chữa được?”, Lâm Chính nhìn đám người Phong Tín Tử, nói.
“Không phải không chữa được, mà là không đủ nhân lực vật lực để chữa, chúng tôi chỉ là một phe phái nhỏ”, Phong Tín Tử trầm giọng nói.
Những người khác của Bách Thảo Đường cũng có thái độ như vậy. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ2.
Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé3.
Quý Thứ Năm4.
Nhất Niệm Thành Kỳ=====================================
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, rồi tiếp tục kiểm tra vết thương cho người trước mặt, nói: “Nếu đã vậy thì những người này để tôi chữa cho, các bà chuẩn bị dược liệu tốt giúp tôi là được”.
“Gì cơ?”.
Phong Tín Tử sửng sốt.
Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Giáo chủ, cậu… cậu không nói nhầm đấy chứ? Cậu sẽ chữa cho tất cả bọn họ sao?”, ông lão trước đó mắt chữ A mồm chữ O thốt lên.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính vừa làm vừa hỏi.
“Việc này…”, ông ta có chút á khẩu.
Phong Tín Tử thì hừ một tiếng: “Giáo chủ, cậu hãy nghĩ cho kĩ. Nơi này có tới mấy nghìn người, cậu có một mình mà muốn khám hết cho chừng này bệnh nhân sao? Đúng là hoang đường! Cậu khám nổi sao?”.
Phong Tín Tử không tin.
Mỗi người khám mất 10 phút, ở đây có tận mấy nghìn người, anh không thể nào khám hết được.
“Phong trưởng lão, bà đang nghi ngờ bổn giáo chủ sao?”.
Lâm Chính hơi ngước lên nhìn Phong Tín Tử.
“Không dám, bổn trưởng lão chỉ là không thích những kẻ ba hoa chích chòe. Tính tình tôi vốn thẳn thắn, có nào nói nấy, ai tốt ai xấu tôi trước giờ đều buột miệng nói luôn, không cần biết thân phận người đó là gì. Nếu giáo chủ không thích thì có thể trừng phạt tôi. Dù sao cậu cũng là giáo chủ, sống chết của bà lão này chẳng phải chỉ cần một câu nói của cậu thôi sao?”, Phong Tín Tử hừ một tiếng, bình thản đáp.
“Láo xược!”.
Lâm Chính đứng phắt dậy, quát Phong Tín Tử.
Người của Bách Thảo Đường giật nảy mình, nhưng vẫn đồng loạt vây quanh Phong Tín Tử, nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ cảnh giác.
Rõ ràng là bọn họ không phục anh.
Tuy Lâm Chính lên làm giáo chủ, nhưng trong mắt bọn họ, có giáo chủ này hay không không quan trọng.
Người bọn họ thực sự tin tưởng ngưỡng mộ là Phong Tín Tử, là vị trưởng lão của Bách Thảo Đường này.
Nếu bây giờ Phong Tín Tử hạ lệnh cho những đệ tử này xông lên giết Lâm Chính, thì bọn họ cũng không chút do dự.
Đương nhiên Lâm Chính nhìn ra được điều này.
Những người xung quanh cũng đanh mắt lại nhìn anh.
“Giáo chủ bớt giận”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT