“Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!”.

Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.

“Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!”.

Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.

Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.

Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.

Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào… châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?

Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.

Thế nhưng…

Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.

“Hự!”.

Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.

Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.

“Trưởng lão!”.

“Ông làm sao vậy?”.

“Ông không sao chứ?”.

Các đệ tử nhao nhao kêu lên.

Nhưng… Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.

Khoảng 5 giây sau.

Phụt!

Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.

Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.

“Sư phụ!”.

Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.

“Khí Loạn Toái Thể?”.

Tịch Mộc Lâm biến sắc.

“Cái gì? Đây… đây là Khí Loạn Toái Thể?”.

Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.

“Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy… Tửu Nhục Hòa Thượng… chết rồi!”, Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.

Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play