Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: “Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta”.

“Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này”, Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.

Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.

Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.

Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.

Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.

Phụt!

Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực cảm thấy đau nhói.

Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.

Không chờ ông ta nghĩ nhiều.

Phụt! Phụt!

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồng ngực, đau đến mức run rẩy.

“Tôi… tôi bị làm sao vậy?”.

“Lồng ngực như bị xé rách vậy”.

Hai người kinh ngạc nói.

“Là châm bạc!”.

Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồng ngực một lát rồi đanh giọng nói: “Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!”.

“Sao cơ?”.

Hai người kia biến sắc.

“Vớ vẩn, mấy cây châm bạc kia thì có ích gì chứ? Tại sao tôi không bị làm sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng hừ một tiếng, khinh bỉ nói.

“Đó là bởi vì ông đã là người chết!”.

Không chờ Tô Mạc Vân giải thích, Lâm Chính đã lên tiếng.

“Người chết?”.

Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.

Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.

Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: “Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường”.

Tô Mạc Vân không nói gì.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play