Toàn thân anh đầy đất.

Lồng ngực có một cái lỗ đầm đìa máu tươi…

Cái lỗ này trông rất đáng sợ.

Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.

Tuy lồng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.

Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không giết chết anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.

“Lẽ nào… nhát kiếm đó không đâm trúng tim?”.

“Nhìn vị trí này… đúng là không trúng tim…”

“Chệch rồi sao?”.

“Không thể nào!”.

Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.

Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.

Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.

Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?

Thế nhưng nhát kiếm này… đã bị chệch thật!

Đúng là hoang đường!

Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?

Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.

Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.

“Dấu vết kia… là Súc Cốt Công!”.

Dấu vết?

Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.

Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.

Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.

Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.

Hơn nữa… cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.

“Súc Cốt Công?”.

Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: “Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó”.

Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.

Người này biết cả Súc Cốt Công sao?

Thật là đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play