Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.

Sau đó rút mạnh ra.

Phụt!

Máu tươi phun ra.

Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.

Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.

Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!

Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.

Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.

Xung quanh im phăng phắc.

“Tốt!”.

Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.

“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.

“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.

“Thắng rồi!”.

Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.

Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.

“Kết thúc rồi!”.

Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.

Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.

Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.

Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.

Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!

Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Một tiếng động lạ vang lên.

“Hử?”.

Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.

Cổ ông ta lập tức biến dạng.

Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.

“Cái gì?”.

Ai nấy trố mắt ra nhìn.

Chỉ thấy gò đất trước mắt đang dần nứt ra, từng cục bùn đất chậm rãi rơi xuống, để lộ ra Lâm Chính ở bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play