Chỉ thấy trên hai cánh tay của ông ta xuất hiện rất nhiều lỗ châm nhỏ xíu dày đặc.
“Châm bạc?”.
Quỷ Thủ kêu lên thất thanh.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính giơ bàn tay lên.
Giữa mười ngón tay của anh kẹp những cây châm bạc sáng loáng.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
“Cậu quả nhiên là y võ”.
Quỷ Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhưng cậu tưởng tôi sẽ sợ chút kĩ xảo vặt vãnh này sao?”.
Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, trọng lượng của hai cánh tay bỗng tăng vọt.
Dù là giơ tay hay vung quyền đều vô cùng chậm chạp.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao tay ông ta lại trở nên nặng nề như vậy?
Quỷ Thủ ngạc nhiên.
Nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Không phải hai cánh tay của ông ta trở nên nặng hơn.
Mà là sức mạnh toàn thân của ông ta… đang dần biến mất.
“Là do châm bạc kia!”.
Quỷ Thủ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào…
Chẳng khác nào thuấn di.
Lại càng như ma quỷ.
Hỏng rồi!
Quỷ Thủ há miệng định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tim ông ta.
Toàn thân Quỷ Thủ khựng lại, cái miệng há to, đôi mắt trợn trừng, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông ta nhìn bàn tay ở lồng ngực mình, rồi lại nhìn Lâm Chính, định nói gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực bỗng dâng lên, đôi mắt ông ta dần khép lại.
Quỷ Thủ đã chết.
Mọi người há hốc miệng.
“Sư phụ!”.
Không ít đệ tử của Lệ Vương Cung gào lên thảm thiết, ai nấy nước mắt giàn giụa, xông tới như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc lóc.
“Khốn kiếp! Mày giết sư phụ tao! Tao liều mạng với mày!”.
“Giết anh ta! Trả thù cho sư phụ!”.
“Giết!”.
Các đệ tử này hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, ào ào lao về phía Lâm Chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT