Các trưởng lão không hề đề phòng Lâm Chính, cũng không nghĩ đến việc đề phòng anh, sự tham lam khiến bọn họ quên hẳn sự nguy hiểm ở phía sau.

Thế là hết trưởng lão này đến trưởng lão khác ngã xuống tắt thở.

Những người tranh cướp cũng càng ngày càng ít đi.

Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được sự việc bất thường.

“Tất cả dừng tay!”.

Tô Mạc Vân lớn tiếng quát.

Lúc này, chiếc nhẫn vẫn đang ở trong tay ông ta, ông ta bị đám người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải bao vây, trên người có không ít vết thương.

Thực ra, với thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ thì không làm gì được Tô Mạc Vân.

Ngặt nỗi Đông Hoàng Hoàn Vũ của Thiếu Hải quả thực có uy lực bất phàm, khiến Tô Mạc Vân có chút chật vật.

Thảo nào Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể dễ dàng thôn tính các phe phái khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.

Với thực lực này, hiện giờ ông ta ở Đông Hoàng Giáo đương nhiên là đánh đâu thắng đó.

Bọn họ vốn không định dừng tay, nhưng nhìn thấy một đống thi thể của các trưởng lão ở xung quanh, nên cũng không khỏi dừng việc tấn công, nhìn về phía Lâm Chính.

“Đây là… có chuyện gì vậy?”, Liễu Thị Phụng trợn tròn hai mắt.

“Chàng trai, là cậu làm sao?”, Tịch Mộc Lâm kinh ngạc hỏi Lâm Chính.

“To gan! Cậu dám giết hại các trưởng lão công khai như vậy à?”, Quỷ Thủ gầm lên: “Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?”.

“Những người tôi giết đều là tội nhân của Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả các ông!”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Ngông cuồng!”, Quỷ Thủ phồng mang trợn mắt, tức giận nói: “Vậy thì tôi sẽ giết cậu trước!”.

Dứt lời, ông ta liền nhào về phía Lâm Chính.

Tuy thực lực mà Lâm Chính thể hiện rất phi phàm, nhưng trận chiến khốc liệt trước đó không chỉ làm tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, mà toàn thân anh cũng đầy vết thương, trạng thái không ổn. Quỷ Thủ không nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Lâm Chính.

Nhưng khi hai cánh tay ông ta sắp chạm vào Lâm Chính thì mới phát hiện ra điều bất thường.

Chỉ thấy Quỷ Thủ vung hai tay lên, đánh ra vô số chưởng ảnh. Lâm Chính giơ hai cánh tay lên đón đỡ một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

Bịch! Bịch! Bịch!

Nắm đấm của hai người va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Quỷ Thủ cảm thấy hai cánh tay mình như va phải tấm sắt, sau một phen đánh giết, hai cánh tay ông ta đau đớn tê rần, vô cùng khó chịu.

Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng không còn sức.

Dường như tất cả sức lực đã bị thứ gì đó rút sạch.

Không ổn rồi!

Quỷ Thủ ý thức được sự bất thường, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.

Sau đó Quỷ Thủ kiểm tra hai cánh tay của mình, mới nhìn một cái ông ta đã kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play