“Hãy nhìn bọn họ đi!”.

“Đây vốn là những người nên nhận được sự tôn trọng, yêu quý, làm gương cho người khác, không ngừng cống hiến cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, nhưng bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà đánh nhau túi bụi”.

“Bọn họ vốn nên làm gương, vốn nên đại diện cho hình tượng của bổn giáo, vốn nên chấn hưng bổn giáo, nhưng bây giờ…”

“Các anh đã nhìn thấy trò hề của bọn họ chưa?”.

“Người như vậy có còn xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo ta không?”.

“Tại sao sau khi mất đi giáo chủ, Đông Hoàng Giáo chúng ta lại chia năm xẻ bảy? Bây giờ các anh đã hiểu lý do chưa?”.

“Đúng vậy, chính vì đám sài lang hổ báo này! Chính vì những con người chỉ biết đến lợi ích này nên Đông Hoàng Giáo chúng ta mới bị chia năm xẻ bảy!”.

“Vì vậy!”.

“Hôm nay!”.

“Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo!”.

Lâm Chính quát lớn, đôi mắt đã đỏ ngầu.

Một luồng sát khí tỏa ra từ người anh.

Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Một số trưởng lão vẫn chưa đánh mất lý trí cũng kinh hãi trong lòng.

Còn đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải thì hoàn toàn không rảnh để ý đến Lâm Chính.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần cướp được nhẫn Đông Hoàng, thì chính là Đông Hoàng Thần Quân sừng sững.

Đến lúc đó, cả Đông Hoàng Giáo sẽ phải nghe lệnh của bọn họ!

Ai dám không nghe?

Một thằng oắt miệng còn hôi sữa, chẳng phải muốn giết là giết sao?

Các trưởng lão đều nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử đang có mặt đã bị lời nói của Lâm Chính làm cho dao động.

“Đúng vậy, Đông Hoàng Giáo chúng ta nội loạn chẳng phải là do các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”.

“Bọn họ tự tư tự lợi, không màng tới sống chết của chúng ta!”.

“Chúng ta chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”.

“Mục đích tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo là để học được võ học vô thượng, chứ không phải chịu sự sai khiến của bọn họ”.

Mọi người nhỏ giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.

“Vì vậy, chúng ta phải chấn chỉnh lại Đông Hoàng Giáo! Loại bỏ tất cả những ung nhọt trong Đông Hoàng Giáo! Theo quy tắc, những người vi phạm dù là ai, dù làm gì, dù có thân phận gì, thì vẫn phải chịu phạt!”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đôi mắt vô cùng dữ tợn, lớn tiếng quát Long Tinh Hồng.

“Long Tinh Hồng!”.

Long Tinh Hồng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cũng không biết anh muốn làm gì. Cô ta do dự một chút rồi vẫn bước tới, phối hợp thưa một tiếng.

“Tôi đây, sao… sao vậy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play