“Các ông thực sự muốn chiếc nhẫn này sao?”.

Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ, nói.

“Đưa cho tôi!”.

“Nó là của tôi!”.

“Cậu mà không đưa cho tôi, tôi sẽ giết cậu!”.

Các trưởng lão rít lên như mãnh thú.

Ai nấy đều vô cùng khao khát.

Như chó hoang đang đói khát nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.

Vẻ mặt đó của bọn họ hoàn toàn không phải là giả vờ.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn, rồi bỗng nhiên giơ tay, ném chiếc nhẫn ra phía sau đám người.

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn lấp lánh kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.

Keng!

Chiếc nhẫn rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó yên lặng nằm dưới đất.

Xung quanh lập tức im phăng phắc một giây…

Sau đó…

Tất cả các trưởng lão nhào tới như bị điên.

“Của tôi! Nó là của tôi!”.

“Cút hết ra!”.

“A!”.

Bọn họ đánh nhau túi bụi.

Tiếng tranh cãi, tiếng giết chóc, tiếng gầm phẫn nộ không dứt.

Ai nấy đều như hóa điên.

Vì một chiếc nhẫn mà bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính.

Giờ phút này, sự yếu đuối và khó coi của nhân tính đều hiện rõ mồn một.

Các đệ tử trố mắt ra nhìn các trưởng lão đang lăn xả vào đánh nhau, trong lòng dậy sóng, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.

Bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy.

Có lẽ các trưởng lão vẫn luôn cao ngạo trước đây bỗng dưng trở nên như vậy, khiến bọn họ vẫn chưa thích ứng kịp.

“Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ?”.

Đúng lúc mọi người đang kinh hãi khi thấy các trưởng lão tranh cướp nhau như vậy, Lâm Chính lớn tiếng kêu lên.

Bọn họ bắt đầu đổ dồn mắt nhìn về phía anh.

“Đây chính là các trưởng lão mà bình thường các anh tôn trọng yêu quý, đây chính là trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play