“Không cần đâu, em ngồi nói chuyện với mẹ đi, hôm nay mẹ cũng bị sợ hãi, anh sẽ nấu một bữa ngon cho hai người”, Lâm Chính cười nhẹ, rồi chui vào phòng bếp.

Tô Nhu nhìn theo, không nói lời nào.

Cạch.

Đúng lúc này thì cửa mở, Tô Quảng bước vào.

“Ông chết dí ở đâu vậy?”, Trương Tinh Vũ mắng.

“Đi nhờ một người bạn học… Ơ? Tiểu Nhu? Con… con về rồi sao?”, Tô Quảng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tô Nhu, sau đó vô cùng kích động, sự chán nản trên mặt cũng biến mất tăm.

Nhưng sắc mặt ông ta lại nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.

“Ăn cơm thôi!”, Lâm Chính bê từng món ăn thường nhật ngon lành ra.

Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.

“Ừm, hôm nay cơm ngon lắm”.

Trương Tinh Vũ tâm trạng vui vẻ, hiếm khi khen một câu.

Nhưng Tô Quảng lại không có tâm trạng để ăn cơm, gắp thức ăn còn để rơi xuống đất.

Ăn xong, mọi người tắm rửa rồi ngủ sớm, dù sao hôm nay cũng đã mệt mỏi cả ngày.

Nhưng sáng ngày hôm sau…

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức mọi người vẫn đang say sưa giấc nồng.

“Ai vậy?”.

Trương Tinh Vũ dụi mắt đi ra mở cửa.

“Đây là nhà Tô Quảng đúng không?”, ngoài cửa, một người đàn ông để tóc ngắn, mặc sơ mi trắng hỏi.

“Ông là…”

“Tôi là bạn học của Tô Quảng, họ Châu”.

“Ồ… chào ông, chào ông, mời vào mời vào, A Quảng, bạn ông đến này”, Trương Tinh Vũ gọi.

Tô Quảng lập tức ra khỏi phòng, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Người đàn ông họ Châu kia bước vào nhà, lấy một xấp hợp đồng trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “A Quảng, mau ký tên đi, bây giờ tôi sẽ đến Cục đưa con gái và con rể của ông ra”.

“Hả?”.

Trương Tinh Vũ sửng sốt, nhìn văn kiện trên bàn, kinh ngạc nhận ra đó là hợp đồng chuyển nhượng nhà.

“Tô Quảng, chuyện này… chuyện này là thế nào?”, Trương Tinh Vũ gầm lên.

“Chẳng phải tôi đã hết cách rồi sao?”, Tô Quảng nhăn nhó nói: “Tôi chỉ muốn cứu Tiểu Nhu và Tiểu Chính, nên nhờ ông Châu đưa ra giúp, nhưng ông ấy nói việc này phải đút lót, phải cần tiền, nên tôi… nên tôi bảo ông ấy thế chấp căn nhà. Thực ra tiền nong không quan trọng, quan trọng là người một nhà được bình an”.

“Ông…”, Trương Tinh Vũ tức muốn ngất xỉu.

“Ông Châu, thật ngại quá, con gái và con rể tôi đã bình an về nhà, nên chuyện này… tôi nghĩ hay là bỏ đi…”, Tô Quảng chần chừ một lúc, mới dè dặt nói.

Ông Châu nghe thấy thế, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nheo lại nhìn Tô Quảng, cười nói: “Tô Quảng, ông nói vậy là sao? Ông đùa tôi à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play