Anh Báo không quan tâm đến việc thủy tinh vẫn chưa rụng hết, thò tay vào trong cố mở khóa, sau đó nhanh chóng mở cửa hàng ghế sau ra, định dí dao vào để bắt “đại ca” bên trong làm con tin.
Nhưng giây phút cửa xe bật mở, anh Báo sửng sốt.
Hắn ngây người nhìn người ngồi trong xe, cả người run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được.
“Chú… chú Thiên?”, anh Báo kêu lên.
“A Báo à, từ bỏ đi…”, Từ Thiên ngồi ở trong xe khàn giọng nói.
“Tại sao? Chẳng… chẳng phải chú đang ở Nam Thành sao? Hơn nữa tôi với chú không thù không oán, tại sao chú lại đuổi cùng giết tận tôi như vậy?”, Báo gia gần như suy sụp, cầm dao đâm điên cuồng vào cửa xe Mercedes.
Hắn rất muốn đâm con dao này vào tim của người kia, nhưng hắn biết mình không làm được, cũng không thể làm.
Từ Thiên yên lặng dõi mắt về phía trước, để mặc anh Báo phát tiết.
Chờ hắn đâm xong mười mấy nhát dao liên tiếp, ông ta mới thản nhiên nói.
“Để được sống”.
Ba chữ này dường như đã cắt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh Báo, con dao trên tay hắn rơi xuống, hắn ngồi phịch xuống, khóc nấc lên.
Những người phía sau đuổi tới, vây lấy hắn ta, điên cuồng vung gậy lên.
Anh Báo lập tức gục xuống, nhưng không dám phản kháng.
“Để lại mấy người xử lý con chó đấy và mẹ cậu ta”.
Từ Thiên lướt mắt nhìn anh Báo đã gãy hết tay chân, sống dở chết dở nằm dưới đất, rồi lại nhìn Lâm Chính ở bên kia, khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa xe đã thủng lỗ chỗ, rời đi ngay lập tức.
Những người đàn ông mặc ba lỗ đen cũng lục tục rời đi.
Tô Nhu ngây người nhìn cảnh tượng bất ngờ này, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu thì thào hỏi.
“Tên Báo này cũng là người có số má ở Giang Thành, bình thường chắc chắn gây thù chuốc oán với không ít người, anh nghĩ chắc là kẻ thù của hắn tìm đến”, Lâm Chính nói.
“Vậy… vậy sao?”.
Nhưng tại sao lại tìm đến vào đúng lúc này chứ?
Tô Nhu thầm nghĩ trong đầu, rồi cẩn thận nhìn Lâm Chính.
Không hiểu sao cô cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Về đến nhà, Trương Tinh Vũ tiều tụy tỏ vẻ kinh ngạc. Bà ta nghĩ Lâm Chính và Tô Nhu vào đó, không chết cũng bị lột một lớp da, dù sao cũng có tên A Ngưu kia ở đó, nhưng không ngờ con gái con rể về nhanh như vậy, hơn nữa còn lành lặn không sứt mẻ gì.
Điều này đã hoàn toàn lật đổ tam quan của bà ta.
Sau khi xác nhận kĩ càng, Trương Tinh Vũ vô cùng vui mừng, luôn mồm khấn tạ Bồ Tát.
“Con gái mình đúng là ở hiền gặp lành! Ngay cả ông trời cũng bảo vệ!”, Trương Tinh Vũ mỉm cười cầm tay Tô Nhu, sau đó quay sang lườm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, mau đi nấu cơm đi! Con gái tôi đói rồi!”. .
Truyện Điền Văn“Vâng”, Lâm Chính đứng dậy.
Tô Nhu vội nói: “Lâm Chính, để em nấu cho, hôm nay anh cũng mệt rồi”.
Cô đã biết chuyện hôm nay Lâm Chính bị mấy bà cô kia đánh, tuy anh không kiếm được đồng nào, nhưng trong chuyện này, anh đã dũng cảm hơn trước rất nhiều, trong lòng Tô Nhu cũng thấy cảm kích.