Thế nhưng…Đối diện với khí thế đó, Lâm Chính vẫn không hề có động tĩnh gì. Cả cơ thể anh đứng đó như không có chuyện gì xảy ra. Giống như anh đang khinh thường Thiếu Minh vậy.

Đám đông cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Lẽ nào người này không biết sự lợi hại của sư huynh Thiếu Minh sao? Bọn họ suy nghĩ.

Thiếu Minh cũng thấy bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng bừng tỉnh, đôi mắt trở nên lạnh giá. Hắn không nghĩ nhiều nữa, cứ thế tung một quyền về phía vai của Lâm Chính.

Hắn dự định sẽ đánh vỡ tứ chi của anh rồi từ từ hành hạ, sỉ nhục anh, khiến cho toàn bộ người của Thanh Hà Đường biết được kết cục của việc chống đối hắn là gì.

Khi quyền đánh lao tới thì một bàn tay đã ôm trọn cú đấm của hắn.

Rầm! Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Cú đấm không di chuyển được thêm một phân nào nữa.

“Cái gì?”, Thiếu Minh nín thở. Đám đông bàng hoàng.

Thiếu Minh thử đẩy mạnh tay nhưng…vô ích! Bàn tay của Lâm Chính giống như một bức tường chặn đứng cú đấm của hắn.

Sao lại thế? Đầu óc hắn trống rỗng. Một giây sau, một cú đạp giáng thẳng vào bụng Thiếu Minh.

Không hay rồi. Thiếu Minh thất sắc, vội vàng né tránh. Tuy nhiên tốc độ của cú đạp quá nhanh. Hắn tránh không kịp.

Rầm! Âm thanh nặng nề vọng tới.

Rắc! Có vẻ như là tiếng xương gãy. Cả người Thiếu Minh bay bật ra sau giống như một mũi tên và đập mạnh lên một tảng đá.

Rầm! Tảng đá nứt toác. Thiếu Minh không đứng dậy nổi.

Tất cả đều trợn tròn mắt. Không gian im lặng như tờ. Sắc mặt mọi người chuyển từ đỏ au sang trắng bệch, trông vô cùng đặc sắc…

Một đạp mà có thể đạp bay được Thiếu Minh sao? Chuyện gì thế này? Không phải là Thiếu Minh sẽ đấm đối phương ngã sấp mặt hả? Sao đổi nhiên là quay ngoắt 180 độ thế này?

Đám đông cảm thấy đầu óc ong ong. Một lúc sau người của Cổ Linh Đường mới hoàn hồn.

“Đại sư huynh!”

“Thiếu Minh!”

Tất cả lao tới đỡ hắn dậy. Thế nhưng Thiếu Minh không đứng dậy nổi nữa rồi.

“Sao lại thành ra thế này?”, Trịnh Lạc trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Đương nhiên Trịnh Đan cũng bàng hoàng.

“Tưởng Xà, cậu nhóc này rốt cuộc là ai vậy?”

Tưởng Xà không trả lời. Lâm Chính đi về phía Thiếu Minh. Trông anh hừng hực khí thế và đầy uy lực

Đám người Trịnh Đan tái mặt.

“Dừng tay, sư huynh của chúng tôi thua rồi. Chúng tôi nhận thua”,

Trịnh Đan vội kêu lên. Dứt lời, Lâm Chính dừng lại. Anh quay qua nhìn Tưởng Xà.

“Tốt lắm, vậy thì Thanh Hà Đường chiến thắng. Theo quy định, người của Cổ Linh Đường phải hoàn thành một yêu cầu của Thanh Hà Đường. Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn Cổ Linh Đường trong vòng một năm không được khiêu chiến với chúng tôi nữa”, Tưởng Xà bước tới, mỉm cười hô vang.

“Các người…”, Thiếu Minh cảm thấy không cam tâm. Hắn ôm bụng, đau tới mức run người. Hắn định nói thêm gì đó nhưng miệng chỉ phun ra máu, cả người mềm nhũn, bất động.

“Sư huynh!”, cả đám kêu lên.

“Đi thôi!”, Trịnh Đan hét lớn. Cả đoàn người lập tức khiêng Thiếu Minh rời khỏi Thanh Hà Đường.

Đệ tử của Thanh Hà Đường hò reo. Tưởng Xà cũng vui mừng lắm. Nhưng Trường Anh không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play