“Cái gì? Đệ tử mới được thu nhận sẽ đấu với Thiếu Minh sư huynh ư? Tưởng Xà, cô điên rồi sao?”

“Thanh Hà Đường không có ai nữa à? Không đúng, chẳng phải Trường Anh còn đứng đó sao?”

“Chẳng lẽ Trường Anh bị Thiếu Minh sư huynh của chúng ta dọa sợ, không dám ra tay nên mới phái đệ tử mới đi chịu chết?”

“Đám người Thanh Hà Đường cũng quá vô liêm sỉ rồi nhỉ?”

Mấy người Cổ Linh Đường phá lên cười.

Thiếu Minh cũng lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Sao thế? Cô muốn sư đệ của cô ngày đầu tiên nhập môn đã thành tàn phế sao?”

Đám đông bật cười. Đệ tử của Thanh Hà Đường tỏ ra ngại ngùng. Tất cả đều quay qua nhìn Tưởng Xà, không biết là cô ta đang làm gì.

“Tưởng Xà?”, Trịnh Lạc chau mày.

“Xin sư phụ yên tâm. Người họ Lâm này có thể chiến đấu được”, Tưởng Xà lập tức chắp tay.

Trịnh Lạc tỏ ra do dự. Thế nhưng Tưởng Xà là người như nào, ông ta là người biết rõ nhất. Nếu như không chắc chắn thì cô ta sẽ không bao giờ nói như vậy.

“Thôi được, vào lúc này rồi cũng không còn lựa chọn nào khác. Con bảo cậu ta chú ý một chút, nếu mà gặp khó khăn thì khi đó sư phụ sẽ ra tay”, Trịnh Lạc nói giọng khàn khàn.

Tưởng Xà run rẩy: “Sư phụ, ý của sư phụ là…”

“Nếu không thể thay đổi sự thắng thua thì đương nhiên có thể giữ được mạng cho ai sẽ giữ cho người đó”, Trịnh Lạc nói.

Tưởng Xà do dự nhưng vẫn gật đầu. Nếu như Trịnh Lạc ra tay chặn trận quyết đấu thì có nghĩa là họ sẽ nhận thua. Tới nước đó rồi thì chắc việc thắng thua cũng đã được định đoạt rồi.

“Nhóc, cậu tên là gì?”, Trịnh Lạc nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không hề trả lời ông ta.

“Một cậu nhóc kỳ lạ, tôi vừa nghe Tưởng Xà nói cậu họ Lâm phải không? Cậu Lâm, cậu nhớ chú ý nếu như cảm thấy không đánh lại được thì mau đầu hàng”, Trịnh Lạc thản nhiên nói sau đó phất tay: “Cậu lên đi”.

Lâm Chính bước lên phía trước.

“Đúng là không biết điều”.

“Sư huynh, người của Thanh Hà Đường đang sỉ nhục huynh sao?”

“Thật đáng ghét!”, đệ tử của Cổ Linh Đường cực kỳ tức giận.

“Sư huynh phải cảnh cáo người của Thanh Hà Đường để tránh đám mèo mả gà đồng cũng đòi lên tiếp chiến”,Trịnh Đan cười khẩy.

“Có lý, nếu đã vậy thì chúng ta cũng không cần phải nương tay làm gì. Tứ chi của người này, tôi sẽ đích thân bẻ gãy”, Thiếu Minh bước tới, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh như bằng đầy tức giận. Đối phương cử một tên vô danh tiểu tốt giao đấu với hắn chính là một sự sỉ nhục.

“Có thể bắt đầu được chưa?”, hắn nói.

Tưởng Xà nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh chuẩn bị xong chưa?’

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy được, trận đấu chính thức bắt đầu”, Tưởng Xà hét lên.

Dứt lời, Thiếu Minh lập tức sải bước về phía Lâm Chính. Hắn không dùng chiêu pháp gì cổ quái, cũng không dùng thân pháp nhanh như điện xẹt mà chỉ cứ thế bước về phía trước. Tuy nhiên mỗi bước đi của hắn đều mang tới áp lực vô cùng khủng khiếp. Đó chính là uy lực tới từ Thiếu Minh. Là áp lực tới từ thiên tài đệ nhất của Cổ Linh Đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play