Sau khi đâm những châm bạc này vào, tất cả gân xanh trên người Lâm Chính đều nổi lên, làn da trở nên đỏ bừng.

Nam Cung Phi Dương gần như có thể nhìn thấy khí tức đang phun ra từ người Lâm Chính bằng mắt thường.

Chỉ thấy Lâm Chính nhắm trúng một người của thế gia Nam Cung đang xông tới, rồi tung một quyền ra.

Keng!

Thân kiếm đang chém tới của người kia lập tức bị một quyền của Lâm Chính đấm gãy, nắm đấm cũng đánh vào người kia một cách chuẩn xác.

Bịch!

Lồng ngực của người đó lập tức bị quyền này đánh xuyên qua!

Nam Cung Phi Dương trợn to hai mắt, da đầu tê dại, toàn thân ớn lạnh.

Ông ta không nhìn nhầm.

Người kia bị đánh xuyên qua.

Không còn chút sức lực phản kháng.

Dường như trước mặt Lâm Chính, người kia chỉ là một tờ giấy…

Sau đó Lâm Chính lại tung quyền, đánh về phía một người khác.

Bịch!

Thêm một quyền chí mạng.

Người kia không kịp ngáp cái nào, lập tức táng mạng.

Quyền kình này phải mạnh đến mức nào chứ?

Đây còn là sức mạnh của con người sao?

Nam Cung Phi Dương run lẩy bẩy, vốn định xông tới giúp đỡ, nhưng lại bị thủ đoạn đáng sợ của Lâm Chính làm cho chấn động sợ hãi.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.

Đại khái là cảm thấy sức mạnh của mình vẫn chưa đủ lớn, Lâm Chính lại giơ tay, xé hai ống tay áo đi.

“A!”.

Nam Cung Phi Dương hét lên chói tai, sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.

Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn cánh tay của Lâm Chính, ba hồn bảy vía gần như bị dọa cho bay mất.

Ông ta không ngừng run rẩy kêu lên, tròng mắt như muốn lọt ra khỏi hốc mắt.

“Lạc Linh Huyết? Đó là Lạc Linh Huyết!”.

“Trời ơi, sao lại có nhiều như vậy?”.

“Rốt cuộc thần y Lâm này là quái vật phương nào?”.

“Không! Không!”.

Người của thế gia Nam Cung cũng hét ầm lên.

Bọn họ nhìn những điểm đỏ dày đặc trên cánh tay Lâm Chính, ai nấy đều sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.

Giờ phút này, không ai còn ý nghĩ phản kháng nữa.

Tất cả đều xoay người, bỏ chạy như điên.

Nhưng sao Lâm Chính có thể cho bọn họ cơ hội chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play