Dường như anh muốn ngăn cản bản thân đừng tiếp tục, nhưng sự thù hận trong lòng cùng với lý trí sắp mất khiến anh không thể làm vậy được.

Lâm Chính phải thừa nhận mình đã mất khống chế.

“Giết! Giết cho tôi!”.

Nam Cung Phi Dương vừa lùi lại vừa gầm lên.

Người của thế gia Nam Cung liều mạng xông về phía Lâm Chính, đám người Dịch Quế Lâm phát động tấn công.

Gia chủ bị giết, người của thế gia Nam Cung cũng nổi giận.

Quân đau thương tất chiến thắng, cái chết của Nam Cung Tùng đã khiến người của thế gia Nam Cung bùng phát sức chiến đấu từ trước đến nay chưa từng có.

Cực kỳ khủng khiếp.

Dịch Quế Lâm còn đỡ.

Nhưng những người khác thì đánh nhau có vẻ rất chật vật.

Người bên Lâm Chính có chút không chống lại nổi khí thế này.

Nam Cung Phi Dương đang lùi lại thấy thế, ánh mắt liền lộ ra tia hi vọng.

“Nếu như có thể giết được thần y Lâm ở đây, thì cũng dễ ăn nói với gia chủ, còn mình cũng sẽ được gia chủ tin tưởng, trở thành gia chủ của chi này”, ánh mắt Nam Cung Phi Dương lóe lên tia sáng, bỗng dưng trở nên tự tin, lập tức tổ chức mọi người tiếp tục bao vây tấn công.

Thực ra ông ta cực kỳ khao khát vị trí gia chủ.

Tuy chỉ là gia chủ của một gia tộc chi nhánh, nhưng cũng rất hấp dẫn.

Thế gia Nam Cung là một gia tộc lánh đời, tuy người ở chi này không bằng được người của gia chủ, nhưng thực lực không kém cạnh gì.

Bản thân Nam Cung Phi Dương cũng là một cao thủ hàng đầu.

Tuy hiện giờ ông ta vẫn chưa giải quyết được hai cao thủ là Dịch Quế Lâm và Lâm Chính, nhưng ông ta tin chắc, bên mình có nhiều người tấn công liên tục như vậy, cho dù là người mạnh đến đâu, thì cũng phải thua cuộc vì bị tiêu hao quá nhiều.

“Thần y Lâm, cậu quả thực rất tàn độc, nhưng đáng tiếc cậu không phải người tàn độc nhất. Tại sao cậu không tìm nhiều võ sĩ đến hơn chứ? Chỉ có mấy người này cũng muốn tiêu diệt chi này của Nam Cung? Nằm mơ đi!”.

Nam Cung Phi Dương lạnh lùng nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại có hành động khác lạ.

Không biết anh lại lấy châm bạc ở đâu ra, đâm mạnh vào người mình.

Xì!

Xì!

Xì!

Những âm thanh quái dị vang lên.

Tất cả châm bạc đâm sâu vào người Lâm Chính.

Điều khiến người ta kinh ngạc là vị trí những châm bạc kia đâm vào có thể nói là bừa bãi lung tung, không giống như thần y làm, ngược lại chẳng khác nào một kẻ mới học, không biết cái gì, chỉ đâm bừa một cái.

Chỉ có điều…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play