Tất cả mọi người nghe xong đều thảng thốt.

“Chủ tịch Lâm, cậu…cậu định thế nào?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

Lâm Chính không nói gì. Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

“Súc sinh, còn không mau tới đây”, Từ Nam Đống gằn lên.

Từ Thiên ở sau đoàn người toàn thân run rẩy, sau đó bấm bụng bước ra.

“Chủ tịch Lâm, thật…thật sự xin lỗi. Tôi…tôi đã khiến cậu thất vọng rồi”.

Từ Thiên toàn thân run rẩy, đầu gối mềm nhũn, quỳ trước mặt Lâm Chính mà lắp bắp nói.

Lâm Chính bảo ông ta quan sát nhất cử nhất động của Nam Cung Phi Dương thế nhưng ông ta lại để Nam Cung Phi Dương giám sát lại, thậm chí còn để Nam Cung Phi Dương làm hại Tô Nhu.

Chỉ cần là người hiểu Lâm Chính thì đều biết đụng tới Lâm Chính còn được, đụng tới người bên cạnh anh thì tuyệt đối là điều cấm kị.

Đặc biệt là người con gái này, trên danh nghĩa là vợ Lâm Chính.

Từ Thiên sợ hãi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi.

Từ Nam Đống cũng tiến lên trước quỳ xuống, cúi đầu nói: “Chủ tịch Lâm, nhà họ Từ chúng tôi làm việc thiếu trách nhiệm để cô Tô bị thương tới mức này, đây là lỗi lầm của chúng tôi, mong chủ tịch Lâm trách phạt!”

Nói rồi, ông ta dập đầu liên tục với Lâm Chính.

Không thể phủ nhận Từ Nam Đống ra dáng một huynh trưởng, làm việc đều cẩn trọng hơn Từ Thiên rất nhiều.

“Đứng dậy đi”, Lâm Chính mở hé mắt, bình tĩnh nói.

“Chủ tịch Lâm…”

“Việc này không thể trách các ông, dù sao đó cũng là Nam Cung thế gia, đó là Nam Cung Phi Dương, thủ đoạn của bọn họ không phải các ông có thể lường được, tôi không trách các ông”.

“Đa tạ chủ tịch Lâm”.

Từ Nam Đống và Từ Thiên thở phào.

“Từ Thiên, ông nghỉ ngơi một lát đi, những người đó của ông tạm thời thuộc về Cung Hỉ Vân quản”, Lâm Chính lại nói tiếp.

Từ Thiên thở gấp, ngỡ ngàng nhìn Lâm Chính.

Ông ta định nói gì đó nhưng bị Từ Thiên Đống âm thầm kéo vạt áo.

Từ Thiên thẫn thờ một lát rồi chợt hiểu ý anh trai mình.

“Nam Đống”.

“Chủ tịch Lâm, Nam Đống có mặt”.

“Tôi cho em trai ông nghỉ ba tháng, được chứ?”

“Không sao ạ”.

“Ba tháng này để ông ấy nghỉ ngơi trên giường đi”, Lâm Chính lại nói.

Từ Thiên thở gấp gáp hơn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Từ Nam Đống vui mừng thấy rõ, vội gật đầu: “Chủ tịch Lâm yên tâp, lát nữa tôi sẽ đưa A Thiên về chấp hành gia pháp”.

“Về đi”, Lâm Chính nhắm mắt phất tay.

Từ Nam Đống lập tức kéo Từ Thiên miễn cưỡng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play