Từ Thiên mắng chửi qua điện thoại nhưng vô dụng.

Hiện giờ việc nên làm nhất là làm thế nào để xoay chuyển tình thế.

Nhưng chắc chắn thủ đoạn của Nam Cung Phi Dương đã vượt xa Từ Thiên, mọi thủ đoạn của ông ta đều bị Nam Cung Phi Dương nhìn thấu, mọi hành động trong mắt đối phương chỉ là trò đùa…

Lúc này, Từ Thiên mới hiểu ra Nam Cung thế gia khủng khiếp đến thế nào…

Ông ta không dám do dự, lập tức lái xe tới học viện Huyền Y Phái.

Đợi chạy tới cửa phòng phẫu thuật thì mới thấy ở đây có không ít người đang đợi.

Mã Hải, Cung Hỉ Vân, Từ Nam Đống đều tới rồi, thậm chí còn có cả đại diện của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu.

Khang Gia Hào và Kỷ Văn cầm tài liệu đứng ở bên nói gì đó. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.

Nhìn thấy vậy, tim Từ Thiên đập thình thịch. Ông ta biết việc này tuyệt đối không hề đơn giản.

Cạch!

Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Chính mệt mỏi bước ra.

“Chủ tịch Lâm!”

Tất cả mọi người đồng thanh lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, Tô Nhu không sao chứ?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Cây châm đâm vào mắt cô ấy đã được tôi lấy ra, tôi cũng xoa thuốc cho cô ấy rồi, mắt cũng giữ lại được nhưng thị lực kém hơn trước nhiều, phải dùng thuốc từ từ điều trị!”

Lâm Chính nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Ai nấy nghe mà thót tim, tất cả đều hiểu điều này có nghĩa gì.

Lâm Chính ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang châm cho mình điếu thuốc và hút.

Khói thuốc bay mịt mù.

Bầu không khí nặng nề thấy rõ.

“Chủ tịch Lâm, đây là một cái bẫy, chúng tôi đã khống chế vợ chồng Tạ Thị trong trang viên, căn cứ theo những gì bọn họ trao đổi thì việc chúng ta tìm cô Tô Nhu đàm phán hợp tác chắc chắc là kết quả của việc có người nhìn thấu chân tướng. Tôi nghĩ đó là cái bẫy mà Nam Cung thế gia bày ra, bọn họ đã muốn đối phó với cô Tô Nhu từ lâu, vào thời khắc đầu tiên chúng ta tìm ra được chiếc xe của cô Tô Nhu thì phát hiện cửa xe cô ấy bị người ta đặt máy, một khi khởi động xe thì thiết bị máy móc đó sẽ hoạt động, cây châm bay từ thiết bị đó ra”, Khang Gia Hào đưa ra tập tài liệu và lên tiếng nói.

Lâm Chính không nhận lấy mà chỉ điềm tĩnh hút thuốc.

Khang Gia Hào ấp úng sau đó thu tài liệu về.

“Hiện trường có camera không?”, Mã Hải ở bên vội hỏi.

“Camera bị người ta làm hỏng từ trước”, Khang Gia Hào đáp.

“Vậy thì chúng ta chỉ có thể lấy chút manh mối từ vợ chồng Tạ Thị thôi, đợi thu thập được chứng cứ nhất định phải tố cáo Nam Cung thế gia, cho bọn chúng trả cái giá đắt”, Mã Hải lại nói tiếp.

“Tôi và Kỷ Văn sẽ dốc sức thu thập chứng cứ”, Khang Gia Hào gật đầu.

“Không cần”, lúc này Lâm Chính đột nhiên khản giọng lên tiếng.

Tất cả mọi người đều thẫn thờ, nhất loạt nhìn về phía anh.

“Hiện giờ tôi không có hứng thú với chứng cứ gì cả. Gia Hào, Kỷ Văn, các ông không cần đi thu thập chứng cứ nữa, việc này các ông không cần phải phụ trách nữa”, Lâm Chính dập điếu thuốc dưới đất sau đó đứng dậy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play