“Vậy… vậy là ai đây?”.

“Tôi nghĩ… chắc hẳn là Chủ tịch Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm?”.

“Giang Thành là địa bàn của ai nào? Ngoài Chủ tịch Lâm, còn ai có thể làm được chuyện này ở Giang Thành chứ? Tử Yến, nếu tôi đoán không nhầm, thì bây giờ cô đang bị theo dõi đấy”.

Lâm Tử Yến nghe thấy thế thì lạnh toát sống lưng.

Cô ta vội nhìn ra đằng sau, chỉ thấy lác đác mấy chiếc xe đi theo, cũng không thể xác định được là chiếc xe nào đang theo dõi bọn họ.

“Bây giờ tôi phải làm sao đây?”, Lâm Tử Yến vội hỏi.

“Bây giờ cô định làm gì?”, người ở bên kia hỏi ngược lại.

“Lâm Chính không làm được thì tôi chỉ có thể mạo hiểm, bây giờ tôi định đến nơi giao dịch!”.

“Vậy thì cô cứ mạnh dạn đi đi, tôi sẽ phái ngay cao thủ của gia tộc đến đó, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ!”.

“Thật sao?”, Lâm Tử Yến mừng rỡ.

“Cô cố cầm cự một thời gian, tôi sẽ sắp xếp máy bay tư nhân, chắc mấy tiếng nữa là có thể đến nơi”.

Nói xong, người bên kia liền tắt máy.

“Cô chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, người ở bên cạnh hỏi.

“Đến Nha Sơn! Lần này, cho dù là Chủ tịch Lâm thì tôi cũng bắt cậu ta phải cúi đầu”, Lâm Tử Yến gầm lên, ánh mắt đầy tự tin.

Nha Sơn Giang Thành rất nổi tiếng ở Hoa Quốc.

Bởi vì trên Nha Sơn có một ngôi chùa khá nổi tiếng, tên là Nha Sơn Tự.

Ngày nào Nha Sơn Tự cũng có rất nhiều khách hành hương đến cúng bái, nhất là vào dịp lễ tết thì lại càng đông đúc, thậm chí còn khiến giao thông tắc nghẽn, người chật như nêm.

Hôm nay là chủ nhật.

Tô Nhu vốn dĩ không định tới đây, từ khi Lâm Chính giải quyết được Thiên Hằng của Nhậm Quy, thì công ty của cô cũng trở nên bận rộn hơn, lại thêm khoản vốn lớn của Lâm Chính rót vào, khiến Tô Nhu bỗng dưng dư dả, cũng có tự tin nhận những đơn hàng lớn. Hiện giờ công ty chủ yếu đang xử lý những đơn đặt hàng bất ngờ tăng thêm này, nhất thời cô cũng không đi đâu được.

Cô tin chắc không tới một năm nữa, lợi nhuận của công ty sẽ tăng gấp nhiều lần.

Đến lúc đó, cô cũng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền nong nữa.

Tô Nhu hít sâu một hơi, nhìn con đường dẫn lên Nha Sơn Tự, khuôn mặt tỏ vẻ nhẹ nhõm và áy náy.

“Không ngờ đến bây giờ, người giúp mình nhiều nhất… lại là Lâm Chính!”, cô thì thào tự nhủ, ánh mắt có chút u ám.

Nghĩ tới những uất ức mà Lâm Chính phải chịu đựng trong mấy năm nay, Tô Nhu lại càng cảm thấy áy náy hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô quả thực không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Chính.

Trong mắt cô, thì thực ra người chồng này rất có năng lực.

Nếu anh muốn thì hoàn toàn có khả năng gây dựng nên sự nghiệp, nếu không được thì tìm một công việc ổn định, cô cũng sẽ không khinh thường anh, người khác cũng tôn trọng anh hơn.

Nhưng lúc nào… anh cũng tỏ vẻ nhàn nhã rong chơi, bình chân như vại.

Cứ như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không liên quan gì đến anh.

Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy anh quá thần bí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play