“Chuyện gì ạ? Chỉ cần cậu không truy cứu trách nhiệm thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng”, gã đầu trọc vội vàng nói.

“Đó là giúp tôi chỉ ra tội của Vương Khang. Anh đồng ý không?”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, gã đầu trọc hóa đá.

“Chỉ…ra…tội của Vương Khang sao? Chuyện này…sao có thể chứ”, gã đầu trọc lập tức xua tay.

“Vậy thì chuẩn bị tiền bồi thường đi nhé”, Lâm Chính vỗ vai hắn định rời đi.

“Cậu Lâm! Đừng, tôi đồng ý, tôi đồng ý”, gã đầu trọc cuống cả lên.

“Tôi không có ép anh đâu nhá”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Không hề, không hề. Là do tôi tự nguyện”, hắn rưng rưng nước mắt. Hắn không cho rằng Lâm Chính đang nói đùa, dù sao thì trong tay chủ tịch Lâm cũng là dàn luật sư ưu tú nhất của cả nước cơ mà. Nếu chủ tịch Lâm mà nghiêm túc thì không chừng hắn phải bồi thường cả chục triệu chứ đùa. Hắn lấy đâu ra?

Thế là hắn phải thỏa hiệp. Lâm Chính lập tức gọi điện cho Khang Gia Hào. Sau khi nhận được tin, Khang Gia Hào vội vàng tới nhà máy. Ông ta biết đây chính là cơ hội.

Cơ hội giúp Dương Hoa lật ngược tình thế…

Lâm Chính đương nhiên sẽ không sửa ngay dàn máy bị hỏng mà gọi Khang Gia Hào tới chụp ảnh. Chụp ảnh xong lập tức gửi cho bên tin tức. Ngay chiều hôm đó, truyền thông đã nhanh chóng đưa tin. Mỗi người dân Giang Thành, chỉ cần có điện thoại là đều đọc được tin cả.

“Cái gì? Vương Khang cho người đập phá nhà máy thuốc của chủ tịch Lâm?”

“Chuyện gì vậy?”

“Thời sự nói, nhà họ Vương muốn được chia nhiều lợi nhuận hơn nhưng chủ tịch Lâm không chịu vì nói là thuốc mới nên đều được bán với giá vốn. Nếu như chia lợi nhuận thì công ty phải bù thêm tiền cho họ”.

“Thật độc ác. Chủ tịch Lâm tạo phúc cho dân, căn bản không định kiếm tiền vậy mà sao người nhà họ Vương còn muốn đục khoét chứ?”

“Còn đi đập phá nhà máy của người ta, khiến cho việc sản xuất thuốc bị trì hoãn”.

“Đúng là cặn bã!”

“Cả nhà họ đúng là loại ung nhọt của xã hội”.

“Sao nội bộ của Dương Hoa loại có loại sâu mọt như vậy nhỉ?”

Không ít người nghị luận. Đương nhiên nhà họ Vương cũng nhìn thấy dòng tin đó. Ông cụ Vương tức tới mức chộp lấy bình trà mà mình yêu thích ném thẳng xuống đất.

“Khốn nạn! Con làm ăn kiểu gì vậy? Bố bảo là đi thu hồi lại nhà máy chứ có phải bảo đi gây sự đâu”, ông cụ Vương hùng hổ chỉ thẳng mặt Vương Khang.

“Con cũng nói bọn họ là đi thu hồi lại nhà máy thôi, nào ngờ cả bọn lại bát nháo, đập cả máy móc của người ta…”, Vương Khang khóc dở mếu dở.

Ông cụ Vương tức tới mức xì khó nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chủ tịch Lâm cao tay hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Thực ra không có lửa làm sao có khói. Thế nhưng bọn họ đã phóng đại sự việc lên gấp nhiều lần, lợi dụng quần chúng để chèn ép chúng ta. Giờ không chỉ có Dương Hoa muốn đuổi nhà họ Vương mà cả nhân dân cũng vậy. Được lắm chủ tịch Lâm, nhưng tôi cũng không phải dạng hiền đâu”, ông cụ lầm bầm…

“Bố, bố định…”

“Dù người dân có nói gì thì cũng phải thu hồi lại nhà máy”.

“Nhưng nếu như vậy, thuốc mới của Dương Hoa không thể sản xuất sợ rằng chúng ta sẽ không chịu nổi áp lực từ dư luận mất”, Vương Khang vội vàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play