“Chúng ta đã quyết định ra tay mà còn quan tâm những chuyện này? Huống hồ, ông cảm thấy ông sa thải hơn một nửa số người nhà họ Vương ra khỏi công ty rồi, những người còn lại sẽ ngồi yên sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên, cho nên tôi đã đưa ra một chuỗi kế hoạch có thể làm mờ mắt bọn họ, tạm thời kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội cho chúng ta chuẩn bị”, Mã Hải nói.

Lâm Chính nghe nói, suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mã Hải.

“Ông định làm sao để tìm chứng cứ phạm tội của nhà họ Vương?”.

“Chủ tịch Lâm, đó là việc của cảnh sát”.

“Cũng là việc của chúng ta, suy cho cùng, trận chiến này liên quan đến sự sống còn của Dương Hoa”.

“Vậy… Vậy trước mắt không có cách nào. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, bây giờ tôi cũng không thể phân thân ra được”, Mã Hải thở dài, trên mặt đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.

Thời gian này ông ta cũng bận đến mức tối tăm mặt mày.

Vốn dĩ Nhậm Quy và Cư Nam An đã khiến Dương Hoa sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại thêm nhà họ Vương, một mình Mã Hải sao có thể xử lý cho xuể?

Huống hồ, nhà họ Vương thế lớn, đã cắm rễ sâu trong nội bộ Dương Hoa. Thật ra, chỉ loại bỏ hoàn toàn nhà họ Vương là không đủ, rất có khả năng vẫn còn dính dáng đến tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa.

Nếu Lâm Chính chuẩn bị giải quyết phát một, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương, vậy thì chắc chắn sẽ phải tiến hành một cuộc thanh trừng quy mô lớn trong nội bộ Dương Hoa.

Như vậy rất có khả năng sẽ dẫn đến nội bộ Dương Hoa mất ổn định, thậm chí là bạo loạn.

Vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như thế, Dương Hoa sẽ đối mặt với loạn trong giặc ngoài.

Một vị thuốc đặc trị tiểu đường… thật sự có thể cứu Dương Hoa sao?

Mã Hải cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Huống hồ… thuốc đặc trị này có thể sản xuất như mong đợi hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng… Lâm Chính dường như không hề lo lắng.

“Đi đi, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương và những người có liên quan đến nhà họ Vương ra khỏi công ty!”, Lâm Chính lại nói.

“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp.

Nhưng ý Lâm Chính đã quyết.

“Đi làm!”.

Giọng nói vang to.

Mã Hải thở dài, chỉ đành gật đầu rời đi.

Trong một căn phòng xa hoa, mấy người Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi hút thuốc.

Cư Chí Cường vô cùng bực bội, hút hết điếu này đến điếu khác, hút xong lại đốt.

Trong phòng mùi khói thuốc lượn lờ, quạt gió cũng không kịp hút đi khói thuốc.

Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ có Nhậm Quy đầy vẻ tươi cười, còn bắt chéo chân, vẻ nhàn nhã tự đắc.

“Ái chà, ông Nhậm, sao ông lại không sốt ruột chút nào thế? Ông có biết vì thuốc mới của Chủ tịch Lâm, cổ phiếu của Dương Hoa vốn đã sụt giảm lại bắt đầu tăng không? Đây chẳng khác nào tro tàn lại cháy!”, lúc này một ông chủ không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, đầy khổ sở nói với Nhậm Quy.

“Cứ bình tĩnh cứ bình tĩnh, tình hình vẫn chưa quá tệ như các ông nghĩ!”, Nhậm Quy cười ha ha, sau đó nhìn sang Cư Chí Cường: “Chí Cường à, bắt đầu ra tay chưa?”.

“Vẫn chưa, theo kế hoạch thì tối nay ra tay!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play