“Vượt quá tốc độ?”.

Mọi người đều không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Tô Nhu lại càng ù ù cạc cạc.

Không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Chính hôm nay rất kỳ quái…

Cứ như biến thành một người khác vậy.

Không im lặng kiệm lời như trước đây nữa.

Không sợ chuyện như trước đây nữa.

Quan trọng nhất là… trên người anh có sự tự tin trước nay chưa từng có.

Đúng, là sự tự tin.

Dường như trời có sập xuống anh cũng không sợ.

Hai bố con nhà họ Vương trước mắt… anh lại càng không coi ra gì.

Sao lại thế nhỉ…

Lẽ nào sau khi trúng thưởng, Lâm Chính bỗng dưng trở nên tự tin như vậy sao?

Xem ra các cụ nói không sai!

Có thực mới vực được đạo!

Nhưng… cho dù có tiền, thì anh cũng không nên ngạo mạn như vậy.

Đối phương thiếu tiền sao?

Bọn họ không những có tiền, mà còn có mối quan hệ, là quản lý cấp cao của Dương Hoa, Lâm Chính dựa vào đâu mà đối đầu với bọn họ chứ?

Tô Nhu vừa cuống vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, dù cô muốn khuyên cũng không thể khuyên được nữa…

Thôi vậy.

Cứ im lặng xem thế nào.

Tô Nhu thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Từng phút trôi qua.

Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.

Ông chủ đã đóng cửa.

Nếu Vương Hào đã ra mặt, thì đương nhiên sẽ không để kinh động tới cảnh sát, những chuyện như thế này giải quyết kín đáo là thích hợp nhất.

Tô Nhu cảm giác mỗi phút dài như một năm.

Cuối cùng.

Cạch!

Cửa bị đẩy ra, Mã Hải mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển lao vào.

“Chú Mã!”, Vương Tử Tường kinh ngạc kêu lên.

“Giám đốc Mã, ông đến rồi sao?”.

Vương Hào ngạc nhiên, vội vàng nhìn chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay.

Quả thực… mất chín phút!

Chuyện này là sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play