“Ông hãy đến ngay nhà hàng Thê Hà ở con đường ven sông, tôi đang chờ ông ở đây”.

Dứt lời liền tắt máy.

Tô Nhu trố mắt ra nhìn, tim đập thình thịch.

“Anh gọi cho ai vậy?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.

“Mã Hải chứ ai”.

“Mã Hải? Anh… anh bị điên à? Sao anh lại ăn nói với Mã Hải như vậy?”, Tô Nhu tức phát khóc.

Anh không biết thân biết phận sao?

Cô vội vàng bấm nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.

Tút tút.

Bên kia nghe máy.

“A lô, Chủ tịch Lâm à? Tôi đến ngay đây!”, bên kia vang lên giọng nói cuống quýt của Mã Hải.

Nhưng dường như Tô Nhu không nghe thấy, cô vội vàng giải thích: “Giám đốc Mã, tôi rất xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi gọi điện thoại cho ông, có lẽ khẩu khí của anh ấy không được tốt lắm, mong ông không trách…”

“Ồ… là cô Tô Nhu sao? Không sao, cô chờ chút, tôi đến ngay đây!”.

Mã Hải nói xong liền tắt máy.

Trong đầu Tô Nhu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Có chuyện gì vậy?

Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?

Hơn nữa… tại sao ông ta lại buột miệng gọi Chủ tịch Lâm?

Ông ta gọi Lâm Chính sao?

Sao có thể chứ? Tuy cùng là họ Lâm, nhưng sao Lâm Chính có thể là Chủ tịch Lâm được?

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không biết tại sao, cô cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy…

“Ngu ngốc!”.

Thấy Tô Nhu tắt điện thoại, Vương Tử Tường không khỏi cười khẩy.

“Xem ra giám đốc Mã sắp đến rồi”, người đàn ông trung niên cũng tức là Vương Hào lạnh lùng nói: “Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây cùng lắm là 20 phút lái xe, thời gian vẫn kịp. Chàng trai, nếu cậu chịu quỳ xuống dập đầu, xin lỗi con trai tôi, thì tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền tới giám đốc Mã, cậu thấy sao?”.

“Chẳng sao cả”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thằng ngu, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Nếu chú Mã đến, thì chỉ e là anh sẽ lập tức biến mất khỏi Giang Thành”, Vương Tử Tường tức giận nói.

“Biến mất? Không đâu, chỉ dựa vào cô Tô Nhu thì giám đốc Mã cũng sẽ không giết cậu ta, nhưng kiểu gì cậu ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Chủ tịch Lâm đang không có cớ để ra tay với cậu, bây giờ cậu chọc vào chúng tôi thì cũng đừng trách”, Vương Hào lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vậy à? Thế thì cứ chờ Mã Hải đến đi”, dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với bọn họ.

“Không biết tốt xấu, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ”, Vương Hào lạnh lùng nói.

“Không, trên thực tế chỉ cần chín phút là Mã Hải sẽ đến nơi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, bình tĩnh đáp.

“Chín phút? Cậu tưởng giám đốc Mã biết bay sao?”, Vương Hào liếc nhìn Lâm Chính.

“Ông ta không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ vượt quá tốc độ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play