“Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu, chủ tịch Lâm. Lần này phiền tới cậu rồi”, Tống Kinh xúc động lắm.

“Không cần khách sao. Ông cũng làm việc cho tôi mà. Xem ra công việc của ngày hôm nay không hoàn thành được rồi. Tôi vẫn còn chút việc cần làm nên không ở lại lâu được. Tôi đi trước đây!”

Lâm Chính nói xong bèn quay qua nói với cảnh sát: “Đồng chí, tôi sẽ tới lấy khẩu cung sau. Có được không?”

“Không thành vấn đề, anh Lâm khách sáo quá”, người cảnh sát mỉm cười.

Bọn họ cũng phải tới gần mới phát hiện ra cây châm trên cổ đối phương nên lập tức hiểu ra tại sao kẻ phạm tội lại bất động như thế.

Những người đứng xem thì không thấy có dấu hiệu gì bất thường. Bọn họ đang thảo luận xem có phải gã này bị trúng tà hay không mà đột nhiên lại như thế.

Lâm Chính cũng gật đầu với Tô Nhu rồi vội vàng rời khỏi hiện trường. Còn Tô Nhu vẫn chưa hết bàng hoàng.

Tô Dư lao tới ôm lấy cô.

“Không sao đâu Tô Dư”, Tô Nhu an ủi, dù cô cũng đang người một nơi, hồn một nơi.

Rời khỏi công viên, Lâm Chính lập tức quay trở về công ty. Mã Hải, Cung Hỉ Vân, Từ Thiên đều đang ở trong phòng làm việc của anh.

“Chủ tịch Lâm đột nhiên gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”, Từ Thiên nghi ngờ hỏi.

“Chuyện ở công viên Tân Hải, mọi người biết rồi chứ?”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên giật mình lắc đầu.

“Vừa rồi, ở công viên Tân Hải xảy ra một vụ cướp nhưng đã được chủ tịch Lâm giải quyết rồi”, Mã Hải lên tiếng.

“Cướp sao?”, Từ Thiên giật mình rồi lập tức chau mày: “Chủ tịch Lâm, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ?”

“Người này cướp đoàn phim của Tống Kinh”.

“Cướp đoàn phim? Vậy cũng đòi cướp được tiền à? Có người ngốc đến thế sao?”, Cung Hỉ Vân không nhịn được.

“Nhưng trên thực tế sự việc đã xảy ra rồi. Tôi thấy mục đích của người này hết sức kỳ lạ. Đầu tiên là hắn cướp đoàn phim. Thứ hai là bắt Tống Kinh trong 10 phút phải gom được 100 triệu tệ, sau đó thì lại không muốn cầm thẻ ngân hàng mà muốn tiền mặt. Quan trọng nhất là lúc hắn xông vào thì chỉ bắt duy nhất Tô Nhu chứ không bắt những người khác”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, tất cả chìm vào im lặng.

“Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…vụ án này…có khả năng là nhằm vào cậu à?”, Mã Hải hỏi.

“Bỏ từ ‘có khả năng’ đi!”

Lâm Chính gõ ngón tay xuống bàn và nói giọng khàn khàn: “Nếu tôi đoán không nhầm thì kế hoạch này có liên quan tới Ưng Các”.

Những người khác chau mày.

“Ưng Các làm vậy là có ý gì?”, Từ Thiên cảm thấy nghi ngờ.

“Thăm dò giới hạn của tôi”, Lâm Chính đáp lại. Mã Hải và Cung hỉ Vân nhìn nhau.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi, tô lập tức sẽ moi bằng hết tai mắt của Ưng Các ở Giang Thành”, Từ Thiên chủ động đề xuất.

“Không cần! Ông moi được một người thì họ sẽ cử thêm cả một đám tới. Nếu đã vậy thì chỉ càng để lộ thủ đoạn của chúng ta mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play