Lẽ nào đây là phản ứng hóa học à? Cô cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng hiện trường đã mất kiểm soát.

Nhìn Lâm Chính bước mỗi lúc một gần, người kia bắt đầu không nhịn được nữa bèn gào lên: “Chó chết! Là mày muốn con đàn bà này chết đấy nhé. Nếu đã vậy thì tao sẽ tác thành cho mày!”

Dứt lời, người này chém con dao về phía cổ của Tô Nhu không chút do dự.

“Á!”, tiếng hét vang lên. Không ít người nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra. Đương nhiên, cũng có những người đưa điện thoại lên định chụp cảnh tượng người con gái bị sát hại.

“Tô Nhu!”, Tô Dư hét lên.

Tô Nhu nhắm chặt mắt, không dám nhìn. Cả người cô bất động và co cụm. Thế nhưng khi con dao còn chưa kịp chạm vào người cô thì.

Vụt! Một âm thanh nhỏ vang lên.

Sau đó là hình ảnh con dao bất động giữa không trung khi chỉ còn cách đầu Tô Nhu tầm 3cm…

Cả hiện trường im phăng phắc. Những người khi nãy nhắm tịt mắt cũng từ từ mở ra và nhìn về phía Tô Nhu cùng người đàn ông.

Họ thấy người này cầm dao trong tư thế đang chém về phía Tô Nhu, nhưng là đứng bất động…như một bức tượng.

“Cái gì?”

Đám đông bàng hoàng. Cả hiện trường im lặng như tờ. Tô Nhu cũng từ từ mở mắt ra và nhìn chăm chăm người này.

Cô thấy hai đồng tử của người này vẫn có thể cử động nhưng mặt thì đỏ linh căng. Dường như hắn muốn cử động nhưng không thể nào nhúc nhích được. Có cảm giác như hắn vừa bị điểm huyệt vậy.

Lúc này Tô Nhu mới phát hiện ra, vùng cổ của hắn có một cây châm đang rung lên.

“Thần y lâm!”, Tô Nhu bừng tỉnh.

“Không sao chứ?”, Lâm Chính sải bước, kéo cô ra khỏi lưỡi dao.

Tô Nhu thất thần, trong khoảnh khắc ngã cả người vào lòng Lâm Chính do mất thăng bằng. Cô cảm giác như bị điện giật.Lâm Chính cũng khẽ chau mày. Đám đông thì như phát điên. Tất cả lấy điện thoại ra chụp lia lịa.

“Chốt rồi! Chốt rồi!’

“Ha ha, quả nhiên chủ tịch Lâm có ý tứ với cô Tô Nhu!”

“Lần này có thể đẩy thuyền thật rồi!’

Đám đông bật cười. Những phóng viên báo lá cải tới kịp thời càng kích động hơn. Họ cứ chĩa thẳng máy ảnh về phía Lâm Chính và Tô Nhu chụp lấy chụp để.

Tô Dư cũng khựng người cười khổ. Còn Tô Nhu thì cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy thần y Lâm rất thân quen nhưng lại không thể miêu tả được thành lời.

Thật kỳ lạ.

“Cô Tô không sao chứ?”, lúc này, cảnh sát lao tới, ghì người đàn ông kia xuống đất và còng tay. Một cảnh sát hỏi Tô Nhu.

Tô Nhu bừng tỉnh và vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Lâm Chính.

“Không sao. Tôi không sao…”, Tô Nhu lên tiếng.

“Không sao là tốt rồi”, người cảnh sát gật đầu và dẫn kẻ gây án đi. Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Mã Hải. Một phút sau, một chiếc xe dừng trước công viên. Một nhóm bảo vệ chạy lại.

“Để tránh sau này xảy ra chuyện tương tự thì Tống Kinh này, tôi sẽ sắp xếp một nhóm bảo vệ ở lại đoàn phim để đảm bảo an toàn cho mọi người”, Lâm Chính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play