Dứt lời, ba người sững sờ…

“Nhìn dấu vết này thì chắc chắn bọn chúng đã trèo xuống từ đây rồi. Mau, mau đi báo cho người ở dưới chân núi để bọn họ ngăn đám phản đồ này lại”.

“Chúng ta cũng trèo xuống xem thế nào!”

Dứt lời, tiếng đất đá rơi xuống lộp cộp. Lâm Chính căng thẳng nói: “Người của Kỳ Lân Môn tới nhanh quá”.

“Không thể nào? Sao bọn họ có thể tới được chứ. Theo lý mà nói thì họ không thể nhanh như vậy được”, Lệ Vô Cực lau nước mắt. Sắc mặt hắn trông vô cùng khó coi

“Tôi đã đánh giá thấp Lưu Quy rồi. Chắc chắn là ông ta đã đoán ra được con đường mà chúng ta định bỏ chạy nên đã cử người đi trước”, Kinh Mẫn nói giọng khàn khàn.

Lệ Vô Cực bặm môi, tức giận nói: “Sư phụ, con đi liều mạng với chúng”.

“Đừng kích động”, Lâm Chính giữ hắn lại. Anh lạnh giọng: “Giờ anh không có võ công, ra đó khác gì tự tìm đường chết. Anh ở lại đây rồi tính. Chỗ này phòng thủ tốt hơn là tấn công, chúng ta ở đây vẫn khá an toàn”.

“Thế nhưng lẽ nào chúng ta đợi ở đây cả đời sao?”, Lệ Vô Cực tức giận.

“Vô Cực, ngậm miệng”, Kinh Mẫn quát lên. Lệ Vô Cực đành im lặng.

“Vô Cực! Sư phụ nói cho con biết. Nếu con còn muốn thần y Lâm hồi phục lại võ công cho mình thì sư phụ sẽ nhảy từ đây xuống”.

“Sư phụ, đừng.! Đệ tự không dám nữa. Sau này cũng sẽ không nhắc nữa”, Lệ Vô Cực đau khổ nói.

“Vậy mới phải”, Kinh Mẫn thở hắt ra.

“Thế nhưng…sư phụ. Nếu như vậy thì chúng ta rời khỏi đây bằng cách nào?”

“Chắc chắn sẽ có cách…cậu Lâm vừa nói rồi, đệ tử của Kỳ Lân Môn vô hại. Sư phụ cảm thấy đúng, vì vậy sư phụ sẽ không rời khỏi đây. Con còn trẻ, không thể ở lại được…cậu Lâm, tôi có cách thế này có khi giúp được hai người rời đi”, Kinh Mẫn nói.

“Cách gì vậy?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Cậu Lâm, cậu có thiên phú dị bẩm, tinh thông y thuật, võ thuật chắc chắn cũng phi phàm. Một người như vậy có thể gọi là kỳ tài đương thế. Vì vậy tôi nghĩ cậu học gì cũng sẽ rất nhanh. Thế này đi, cậu tu luyện Kỳ Lân Biến luôn ở đây, sau đó dựa vào võ học của Kỳ Lân Biến đưa Vô Cực rời đi”, Kinh Mẫn nói.

“Giờ học sao?”, Lâm Chính bàng hoàng.

“Sư phụ…sao có thể làm được chứ?”, Lệ Vô Cực cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Không cần học được hết, chỉ cần hiểu là được”, Kinh Mẫn nói giọng khàn khàn. “Kỳ Lâm Biến tập trung hơn mười loại tuyệt học, phối hợp với kỳ công diễn biến để tạo ra võ học tối cao. Nói cách khác, nếu cậu Lâm có thể hiểu được Kỳ Lân Biến thì cũng sẽ có cái nhìn tổng quan về loại võ học này. Như vậy, đợi đến khi người của Lưu Quy tới, cậu sẽ có thể tùy cơ ứng biến và phá hủy vòng vây của bọn họ”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở địa lao, tôi cũng đã nghiên cứu Kỳ Lân Biến nên tôi cũng có thể truyền dạy đôi chút. Cậu Lâm, thời gian của tôi…không còn nhiều, cậu mau bắt đầu đi…”, Kinh Mẫn nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn rút ra một sợi chỉ từ ống tay áo của mình, buộc lên cây châm và búng về phía trước.

Vụt! Cây châm ghim vào cuốn Kỳ Lân Biến, kéo cuốn sách bay về phía anh. Lâm Chính lập tức dùng rượu thuốc trong tay Vô Cực rắc lên cuốn sách và bắt đầu lật ra đọc.

Tốc độ đọc của anh cực kỳ nhanh, mỗi trang giấy hầu như chỉ mất tầm vài giây. Lệ Vô Cực còn tưởng Lâm Chính chỉ đọc số trang.

“Cậu có nửa tiếng để ghi nhớ nhanh”, Kinh Mẫn lên tiếng. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lật liên tục như không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play