Kinh Mẫn im lặng một lúc rồi trầm giọng: “Vậy à…vậy cũng tốt. Không có võ công, Vô Cực sau này sẽ là người bình thường, sống một đời bình thường, đối với thằng bé có khi lại là chuyện tốt”.

“Tôi có thể hồi phục võ công cho anh ta”, Lâm Chính nói. Dứt lời Vô Cực vội ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt rực lửa.

“Trong khu cấm địa, tôi tìm được không ít kỳ hoa dị thảo, trong đó có loại có thể phục hồi được kinh mạch của anh”, Lâm Chính nói.

“Thật sao? Thần y Lâm, xin hãy giúp tôi hồi phục lại võ công”, Vô Cực vội vàng nói.

“Thần y Lâm, coi như tôi cầu xin cậu, đừng hồi phục võ công cho Vô Cực. Một khi thằng bé hồi phục rồi, chắc chắn sẽ đi tìm Kỳ Lân Môn báo thù. Như vậy chẳng khác gì hại chết nó”, Kinh Mẫn vội vàng ngăn lại. Cơn kích động khiến ông ta ho ác liệt hơn.

“Sư phụ, tại sao…”

“Vô Cực, sư phụ hiểu tính cách của con nên muốn tốt cho con. Con không nên học võ, không nên…”

Kinh Mẫn vừa nói vừa run rẩy lấy từ trong người ra một cuốn sách nhàu nát đặt dưới đất.

“Đây là mật tịch mà tôi tìm thấy bên trong địa lao của Kỳ Lân Môn, là tuyệt học đã thật truyền từ lâu “Kỳ Lân Biến”, Kinh Mẫn nói bằng giọng chua chát.

“Kỳ Lân Biến sao?”, Vô Cực tái mặt, kêu lên: “Sư phụ, đây là võ học tối cao của bẩn môn, nó…sao lại nằm trong tay sư phụ?”

“Tất cả là tạo hóa. Truyền nhân cuối cùng của Kỳ Lân Biến chính là chưởng môn nhiệm kỳ trước của chúng ta – Vương Thế Phong. Thế nhưng Vương Thế Phong bị chưởng môn bây giờ mưu hại cướp ngôi, bị đẩy vào địa lao. Trước khi chết, ông ấy đã lén lút ghi chép lại mật tịch Kỳ Lân Biến và giấu trong địa lao. Vị trí giấu sách lại nằm đúng chỗ mà sư phụ đào lỗ chuột”.

“Hóa ra là vậy…Đám chưởng môn và Lưu Quy vì tìm kiếm Kỳ Lân Biến mà đã tốn rất nhiều năm. Vậy nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Họ không ngờ rằng sư phụ lại có được nó…”

“Đáng tiếc, thiên phú của sư phụ không đủ, hơn nữa cơ thể đã suy yếu nên không thể tu luyện được Kỳ Lân Biến. Vì vậy sư phụ định giao cuốn này cho cậu Lâm. Cậu Lâm cỡ bằng tuổi con nhưng lại đánh bại được con, hơn nữa y thuật cao siêu, có thể thấy thiên phú của cậu ấy hơn người. Thần y Lâm, cuốn Kỳ Lân Biến này rất phù hợp với cậu. Vì vậy, mong cậu nhận lấy!”

Kinh Mẫn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

Lâm Chính lẳng lặng Kinh Mẫn, cảm thấy bất ngờ nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thường: “Ông muốn tôi làm gì?

“Thần y Lâm có thành tựu như vậy, chắc chắn không phải là người thường. Tôi cũng không nhờ cậu làm gì quá đáng, chỉ hi vọng cậu có thể tìm cho Vô Cực một nơi sống yên ổn, để thằng bé có thể bình an sống trọn kiếp này…”, Kinh Mẫn nói giọng khàn khàn.

“Sư phụ…”

“Cậu Lâm, nếu cậu đồng ý với tôi thì cuốn Kỳ Lân Biến này, cậu cầm lấy đi”, Kinh Mẫn kích động nói. Nói xong, ông ta lại ho khù khụ.

“Sư phụ đưa Kỳ Lân Biến cho con đi! Con có thể dùng nó để báo thù cho người! Con sẽ giết chết hết người của Kỳ Lân Môn”, Lệ Vô Cực nằm bò ra đất, gào khóc đầy đau khổ.

“Không, không thể đưa nó cho con được. Từ nay về sau, con không được học võ nữa. Nếu không…sư phụ sẽ chết không nhắm mắt”, Kinh Mẫn nói.

Lệ Vô Cực đập mạnh đầu xuống đất, khóc hậm hực. Không ai có thể cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng bên trong hắn…Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực mà thôi.

“Thế nào? Cậu Lâm…cậu đồng ý với tôi chứ?”, Kinh Mẫn lờ đờ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính đang định nói gì đó thì đúng lúc này có tiếng hô hào từ bên ngoài khe Phi Ưng vọng tới.

“Mau xem, ở đây có dấu vết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play