Lương Khánh Tùng nghe thấy thế thì lập tức sửng sốt, mơ hồ hiểu ra gì đó…

Lương Hổ Khiếu muốn Lương Khánh Tùng thuyết phục thần y Lâm.

E rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Lương Hổ Khiếu.

Lương Khánh Tùng nhìn Lương Hổ Khiếu, Lương Hổ Khiếu khẽ gật đầu.

Lương Khánh Tùng suy nghĩ một lát rồi mới quay người lại, quát những người nhà họ Lương vẫn đang bao vây Lâm Chính: “Tất cả tránh ra!”.

Bọn họ khựng lại, nhìn Lương Khánh Tùng với ánh mắt không thể tin được, do dự một lát rồi vẫn lùi lại.

“Thần y Lâm, mong cậu đừng trách, nhà họ Lương chúng tôi vẫn muốn giao hảo với cậu, đừng vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí giữa hai bên”, Lương Khánh Tùng bình thản nói.

“Ông định giải quyết chuyện này thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Phía nhà Phong Nghiêm, chúng tôi sẽ chăm sóc bọn họ tử tế, đồng thời toàn quyền phụ trách việc tìm hộ lý cho Huyền Mi, đảm bảo nó sẽ nhanh chóng khỏe lại”, Lương Khánh Tùng trầm giọng nói.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ một tay bóp cổ Lương Khánh Tùng, sau đó dùng sức, nhấc bổng ông ta lên.

Người nhà họ Lương ở xung quanh đều giật bắn mình.

Một số người không nhịn được định xông tới ra tay, nhưng bị Lương Hổ Khiếu liếc mắt ngăn cản lại.

Hai chân Lương Khánh Tùng lơ lửng giữa không trung, cổ họng gần như biến dạng, đã không thể hít thở nổi, khuôn mặt trở nên tái mét.

“Hộ lý? Ông nghĩ hộ lý của học viện Huyền Y Phái chúng tôi còn không tốt bằng Lương Khánh Tùng ông sắp xếp sao? Hôm nay tôi đến không phải để đòi ông những thứ này!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Vậy… thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”, Lương Khánh Tùng ôm chặt bàn tay đang bóp cổ mình, khó nhọc kêu lên.

“Huyền Mi vì ông mà nhảy cầu, tuy em ấy không chết, nhưng hiện giờ đã trở thành người thực vật. Tôi muốn một mạng đổi một mạng, chắc ông không phản đối chứ?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều ngớ ra.

“Thần y Lâm, đừng mà!”.

“Dừng tay!”.

“Thần y Lâm, mau thả ông hai ra!”.

Ngươi nhà họ Lương cũng không bình tĩnh được nữa, tất cả lại xúm tới.

Lương Vệ Quốc cũng xông tới, chộp lấy tay Lâm Chính, ánh mắt đầy cầu xin.

Tuy ông ta không có hảo cảm gì với Lương Khánh Tùng, nhưng dù sao đó cũng là anh của ông ta, là quản lý chi thứ hai nhà họ Lương.

Nếu ông ta xảy ra chuyện, thì nhà họ Lương sẽ xong đời thật luôn.

Nhưng… Lương Hổ Khiếu từ đầu đến giờ vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện.

“Thần y Lâm, cậu hãy thả anh tôi ra đã, anh tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự hành hạ như vậy đâu. Nếu cậu tức giận thì trút lên chúng tôi là được”, Lương Vệ Quốc gấp gáp nói.

Dù sức khỏe của ông ta thậm chí còn chẳng bằng Lương Khánh Tùng.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ run người một cái.

Lương Vệ Quốc lập tức bị sức mạnh tỏa ra từ người anh làm cho chấn động phải lùi lại.

Lần này anh không nể mặt Lương Vệ Quốc một chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play