Nhưng Lâm Chính phớt lờ tất thảy.

“Thương lượng thì không cần đâu, tôi đã nói rồi, tôi không đến đây để khua môi múa mép”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp, bước chân bỗng tăng tốc.

Hai người nhà họ Lương ý thức được tình hình bất ổn, vội vàng chặn Lâm Chính lại.

Nhưng ngay sau đó, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên này liền xông tới, đẩy hai người kia ra.

“Các ông làm gì thế hả?”.

“Đây là nhà họ Lương, chưa đến lượt các ông vênh váo ở đây đâu!”.

“Chán sống rồi à?”.

“Ông tưởng người nhà họ Lương chúng tôi là đồ ăn hại sao?”.

Những tiếng phẫn nộ không ngừng vang lên, tất cả người nhà họ Lương đều xúm lại, khí thế hùng hổ nhìn chằm chằm đám người Lâm Chính.

Cung Hỉ Vân và Từ Thiên lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, nhưng không dám lùi bước.

Hôm nay Lâm Chính đến với ý định đại náo nhà họ Lương.

“Thần y Lâm!”.

Lương Hổ Khiếu đặt chén trà trong tay xuống, cũng đứng lên, nụ cười dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi biết cậu cần một lời giải thích, thực ra tôi có thể cho cậu, nhưng nếu cậu lỗ mãng như vậy thì không được. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chẳng phải nhà họ Lương chúng tôi sẽ trở thành trò cười của người Yên Kinh sao? Đến lúc đó ai cũng tưởng nhà họ Lương chúng tôi là quả hồng mềm, chẳng phải ngày nào cũng bị người ta ức hiếp sao?”.

“Chẳng có gì để nói cả, hoặc là giao người đã động đến học trò của tôi và Huyền Mi ra đây, hoặc là giao Lương Khánh Tùng cho tôi. Nếu ông muốn lựa chọn thứ ba thì cứ việc ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Cậu…”

“Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”.

Đám người nhà họ Lương vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức đánh cho thần y Lâm này nằm bẹp một chỗ.

“Anh cả, nếu thần y Lâm đã hùng hổ dọa người như vậy thì chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Cậu ta muốn đánh, chúng ta không sợ!”, Lương Khánh Tùng đứng lên, lạnh lùng quát.

Ông ta cũng tức lắm rồi.

Thần y Lâm chỉ là bậc con cháu mà vênh váo đến mức này, ông ta tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở Yên Kinh, sao có thể để người khác láo xược trước mặt mình như vậy chứ?

Nhưng… Lương Hổ Khiếu lại lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Khánh Tùng, hay là chú đi cùng thần y Lâm một chuyến đi”.

“Cái gì?”.

Người nhà họ Lương ở xung quanh đều há hốc miệng.

“Anh cả, anh có ý gì vậy?”, Lương Khánh Tùng nhíu mày, trầm giọng nói.

“Khánh Tùng, chú chịu uất ức chút đi!”.

Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói: “Nếu thực sự động thủ với thần y Lâm, cho dù chúng ta thắng, nhưng ngày mai thì sao? Chúng ta còn sức lực để đối phó với Lệ Vô Cực không?”.

“Nhưng nếu anh giao em cho cậu ta, thì Lệ Vô Cực sẽ không gây rắc rối cho chúng ta sao? Bây giờ thần y Lâm không chịu giao đấu với Lệ Vô Cực, anh giao em ra thì cậu ta có thể đấu với Lệ Vô Cực sao?”, Lương Khánh Tùng thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng gắt lên.

“Thần y Lâm có thể đấu với Lệ Vô Cực hay không thì phải xem chú rồi”, Lương Hổ Khiếu nhìn Lương Khánh Tùng đầy thâm ý, đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play