Bà lão kinh hãi, vội vàng đưa tay ngăn đỡ Lâm Chính.
Tuy nhiên, tốc độ của bà ta không bằng tốc độ của Lâm Chính, vừa nhấc tay lên đã bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó bỗng nhiên dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Á!”.
Tiếng hét thê thảm vang vọng mây xanh.
Người xung quanh đều kinh hãi, vội nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện cổ tay của bà lão đã bị xé đứt.
Thế vẫn chưa hết, cổ tay của Lâm Chính tóm lấy bàn tay còn lại của bà ta nhanh như tia chớp, y hệt con rắn độc, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của nó, hơn nữa còn giơ chân đạp vào đầu gối bà ta.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Lại ba tiếng giòn giã vang lên.
Chẳng mấy chốc, bà lão ngã xuống đất, cơn đau dữ dội khiến bà ta ngất đi.
Từ đầu đến cuối chỉ có mấy giây, bà lão đã bị đánh tàn phế.
Cảnh tượng này quả thật đã làm tất cả mọi người ở đây chấn động.
“Thường sư phụ!”.
“Bà già độc ác!”.
Người xung quanh hét gọi, nhưng bà lão không còn nghe rõ được nữa.
Lâm Chính thu tay lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, nói với giọng trầm khàn: “Còn ai… động tới em gái tôi nữa?”.
Lần này không ai dám lên tiếng.
Bọn họ người thì đỏ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Chính, người thì tái mặt sợ hãi nhìn anh.
Con người này cũng thật là ác độc!
Hơn nữa, tốc độ này… thực lực này… thật sự là một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi có thể làm được sao? .
||||| Truyện đề cử:
Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
“Rốt cuộc anh là ai?”.
Vẻ mặt Trịnh Tử Nhã lạnh băng, thu bớt sự giễu cợt trước kia, lạnh lùng quát hỏi.
“Cậu ta là thần y Lâm!”.
Không biết là ai gào lên.
Người đó vừa lên tiếng, bọn họ đều chấn động.
“Thần y Lâm?”.
“Tôi nhớ ra rồi, cậu ta đúng là thần y Lâm! Chẳng trách cậu ta lại quen mặt như vậy, lần trước tôi đã thấy mặt cậu ta trên báo”.
“Trời ạ, thần y Lâm lại là anh trai của Lương Huyền Mi?”.
“Rốt cuộc… chuyện này là sao?”.
Bọn họ không khỏi kinh hãi.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc hơn ai hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT