Người đàn ông cũng chính là Lâm Chính bình tĩnh đáp lại.

Anh vừa dứt lời, bọn họ đều ngạc nhiên.

Trịnh Tử Nhã nhếch khóe miệng, mỉm cười hỏi: “Sao? Anh đến đây… có chuyện gì à?”.

Lương Huyền Mi vừa xảy ra chuyện, anh trai của cô ta đã đến đây, anh có mục đích gì người ở đây đều hiểu rõ.

Đương nhiên Trịnh Tử Nhã cũng biết.

Nhưng cô ta hơi tò mò.

Cô ta biết hai người anh trai của Lương Huyền Mi. Lương Bình Triều thì khỏi phải nói, một kẻ vô dụng thuần túy, du thủ du thực, suốt ngày chỉ biết chơi bời ăn uống, võ công cũng bỏ phế, một đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng chính hiệu. Lúc trước cả nhà Lương Phong Nghiêm thất thế, cậu ta còn biết bớt phóng túng một chút, bây giờ được thế thì lại ngày một tệ hơn. Loại người này vốn không cần phải để tâm.

Còn con trai cả Lương Quản Trạch của Lương Phong Nghiêm cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng Trịnh Tử Nhã từng gặp Lương Quản Trạch, không giống với người ở trước mặt.

Lương Huyền Mi đâu ra thêm một người anh trai thế này?

Chẳng lẽ là anh họ?

Nhưng hình như trong nhà họ Lương không có người này…

Lâm Chính nhìn quanh bọn họ một vòng, dừng ánh mắt trên người Trịnh Tử Nhã, bình tĩnh nói: “Thư ký Trịnh, vừa rồi em gái tôi đến đây bị người ta đánh bị thương. Tôi hỏi cô, là những ai đã đánh em gái tôi bị thương?”.

“Vậy là anh đến đây để khởi binh vấn tội?’, Trịnh Tử Nhã cười hỏi.

“Phải”, Lâm Chính không hề khách sáo gật đầu.

“Ha ha ha…”.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười thật to.

“Thằng nhóc này nói gì vậy? Chạy đến Hiệp hội Võ thuật chúng ta khởi binh vấn tội?”.

“Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.

“Nhóc con, cậu còn nhỏ hơn cháu trai tôi, dám chạy đến đây khởi binh vấn tội, cậu đủ tư cách sao? Có biết đây là đâu không?”.

“Tôi sắp bị thằng ngốc không biết trời cao đất dày này chọc cười chết mất”.

“Nên nói cậu ta tuổi trẻ ngông cuồng hay là nói cậu ta không biết điều đây?”.

Người ở đây đều cười cợt, một vài người còn châm biếm.

“Ranh con!”.

Lúc này, một giọng quát vang lên.

Lâm Chính nhìn về phía phát ra tiếng.

Một bà lão gầy còm đứng ra, cười nói: “Đứa em gái không biết điều của cậu là do tôi đánh đấy. Thế nào? Cậu định làm gì bà già này?”.

“Ồ… Bàn tay nào của bà đã đánh?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Hai tay, còn cả một bàn chân. Sao hả? Cậu định đánh tàn phế hai tay hai chân của tôi sao?”, bà lão cười hà hà hỏi.

“Nếu bà đã nói vậy thì tôi sẽ đánh tàn phế hai tay hai chân của bà!”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, cơ thể chuyển động, tiến nhanh đến chỗ bà lão giống như cơn gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play