Hùng Mẫn Sinh đã không nghĩ gì đến vụ án này nữa, đương nhiên cũng sẽ không tranh cãi vì nó.

Bất đắc dĩ, Phạm Lạc chỉ có thể từ nỏ.

Thẩm phán Lưu lập tức làm theo trình tự, tuyên đọc phán quyết.

Bởi vì Lâm Chính cũng thừa nhận một tỷ tệ kia để Phạm Lạc giao cho người của đoàn làm phim, nên anh không có bất cứ dị nghị gì.

Phạm Lạc ủ rũ chán chường, sắc mặt trắng bệch.

“Bảo anh rút đơn thì anh không rút, bây giờ thì hay rồi, một tỷ tệ thế là đi tong”, Văn Lệ vừa khóc vừa nói ở bên cạnh.

Phạm Lạc nghiến răng, hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội!”.

Thẩm phán Lưu vừa đọc xong kết quả, đám người Thành Chính liền mừng rỡ như điên, khua tay múa chân.

Như vậy tính ra, mỗi người bọn họ nhận được ít nhất mấy triệu tệ.

Đây là một khoản tiền lớn.

Phạm Lạc cũng được chia một phần, nhưng sắc mặt anh ta vẫn không vui nổi, hàm răng nghiến đến mức muốn vỡ nát.

“Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc tức giận nhìn ông ta.

Đương nhiên Hùng Mẫn Sinh hiểu tâm trạng lúc này của Phạm Lạc, liền lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, chúng ta đã chờ gần nửa tiếng rồi, tại sao người mà bị cáo gọi vẫn chưa đến?”.

Thẩm phán Lưu nhìn về phía Thu Huyền Sinh.

“Chờ thêm đi”, Thu Huyền Sinh lắc đầu nói.

“Ông không thể gọi điện thoại giục sao? Bao nhiêu người đang chờ thế này!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nói.

“Không thể giục được!”, Thu Huyền Sinh gần như lập tức đáp lại.

“Tại sao?”.

“Không có tại sao, chỉ là không thể giục, hay nói cách khác, tôi không có tư cách giục”, Thu Huyền Sinh lại nói.

Hơi thở của mọi người đều run rẩy, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.

Không có tư cách giục?

Phô trương gớm nhỉ?

Rốt cuộc là ai mà dám khiến Thu Huyền Sinh – một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh – phải nói ra những lời như vậy chứ?

Bọn họ giật thót trong lòng, ai cũng kinh ngạc nhìn ông ta.

Hùng Mẫn Sinh lại càng kinh ngạc hơn.

Sắc mặt ông ta khó coi, biết là không thể kéo dài được nữa, lập tức lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, tôi nghi ngờ luật sư của bị cáo cố ý kéo dài thời gian, ảnh hưởng đến phán quyết tiếp theo của vụ án. Tôi hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ án này, tuyên án ngay lập tức!”.

Thẩm phán Lưu nghe thấy thế, nhìn mọi người trong phòng xử án, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án này có tính chất nghiêm trọng và phức tạp, nhưng suy nghĩ đến vấn đề thời gian, có thể tạm nghỉ giữa chừng!”.

Luật sư Hùng cuống lên, vội nói: “Kính thưa quý tòa, tôi từ chối tạm nghỉ giữa chừng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thì tôi cảm thấy rất bất công cho thân chủ của tôi”.

Thẩm phán Lưu lập tức rơi vào trầm tư.

Hùng Mẫn Sinh thấy thế, biết là có hy vọng, đang định nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play