Có câu nói này thì Hùng Mẫn Sinh yên tâm rồi.

Võ Nhân dù sao cũng là người đức cao vọng trọng trong giới luật sư, nếu ông ta đã nói vậy thì chắc chắn lát nữa sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Để xem Thu Huyền Sinh sẽ mời ai đến.

Thu Huyền Sinh đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Kính thưa quý tòa, người kia đang trên đường đến đây, bây giờ chúng ta chờ chứ?”.

“Có thể chờ”, thẩm phán Lưu trầm giọng đáp.

Đây không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên ông ta cũng rất coi trọng. Trước tiên không nói chuyện này có liên quan đến vụ án hay không, cho dù không liên quan thì đây cũng là vụ trốn thuế mấy trăm triệu tệ, hơn nữa liên quan đến tập đoàn Dương Hoa thì con số không chỉ dừng lại ở đó, dù là ai cũng không thể trơ mắt ra nhìn được.

“Được”, Thu Huyền Sinh gật đầu, rồi im lặng.

Sắc mặt Hùng Mẫn Sinh cũng trở nên âm trầm.

“Luật sư Hùng, bây giờ là sao đây? Sao vẫn chưa có kết quả xử án? Tên họ Lâm kia định giải quyết thế nào? Luật sư Hùng! Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc vội hỏi.

“Sao nào? Cậu còn muốn dựa vào hợp đồng kia để đập chết Chủ tịch Lâm sao? Nằm mơ đi! Nếu thắng vụ kiện này, cậu ta cùng lắm là phải bồi thường chút đỉnh! Nếu muốn đưa cậu ta vào tù thì phải dựa vào cái này! Lẽ nào cậu chỉ muốn chút tiền bồi thường của Chủ tịch Lâm thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu chỉ như vậy thì cậu không thể dùng được số tiền này. Với địa vị và tài sản của Chủ tịch Lâm và Dương Hoa ở trong nước, cậu nghĩ các cậu có thể được yên thân sao?”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.

Phạm Lạc sửng sốt, lập tức hoảng lên nói: “Vậy… vậy hãy làm theo lời ông nói, đưa anh ta vào tù, nhất định phải đưa anh ta vào tù!”.

Phạm Lạc không biết gì, còn luật sư Hùng cũng có tính toán của riêng mình.

Phạm Lạc không hề biết, vụ kiện này đã không chỉ là tranh giành lợi ích giữa anh ta và Lâm Chính, mà còn là trận chiến giữa luật sư Hùng với ba đoàn luật sư Yên Kinh.

Nếu ông ta có thể thắng vụ kiện này, thì chính là luật sư số một Hoa Quốc.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ danh tiếng như cồn, tiền bạc cuồn cuộn, muốn gì có nấy.

Hùng Mẫn Sinh ông ta cũng sẽ bước lên tận trời.

Luật sư Hùng hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nóng bỏng, bàn tay bất giác siết chặt.

Đây là cơ hội tuyệt vời để đổi đời!

Nhưng lúc này, Thành Chính lại không ngồi yên được nữa.

“Kính thưa quý tòa, liệu có thể tuyên án bị cáo chắc chắn có hành vi lừa đảo chúng tôi chưa? Chúng tôi yêu cầu nhận được bồi thường xứng đáng!”, Thành Chính lớn tiếng nói.

“Đúng, chúng tôi muốn nhận được bồi thường xứng đáng!”.

“Chúng tôi muốn được bồi thường!”.

Những nhân chứng được Phạm Lạc kéo tới cũng đồng thanh hô lên.

Hiển nhiên, bọn họ nghe thấy một tỷ tệ trong tay Phạm Lạc thì đã không ngồi yên được nữa.

“Yên lặng! Yên lặng!”.

Thẩm phán Lưu lại giơ chiếc búa gỗ lên.

Sắc mặt Phạm Lạc cũng vô cùng khó coi.

Anh ta không muốn cứ thế đánh mất một tỷ tệ trong tay.

Nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play