Một công tử văn nhã mặc toàn màu trắng, trang phục giống thời cổ đại đi vào.

Người đó mày kiếm mắt sao, dáng vẻ tuấn tú. Nét mặt hắn lạnh lùng, không có cảm xúc gì, thắt lưng giắt một thanh kiếm, bước đi nhanh thoăn thoắt tiến về phía này.

Dọc đường đi, các đệ tử đều cúi đầu nhường đường.

“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.

“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.

“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.



Ai nấy đều vô cùng cung kính.

Thậm chí… ngay cả các trưởng lão trên đài cao cũng đứng dậy, dõi theo hắn bước về phía này.

Đây chính là Huyết Trường Phong?

Thật là khí thế! Không hổ là đệ tử đứng đầu!

Lâm Chính không nhịn được gật gù.

Huyết Trường Phong đi tới trước đài cao, sau đó chắp tay: “Bái kiến đảo chủ!”.

Hắn chỉ chắp tay với đảo chủ, những trưởng lão khác đều phớt lờ.

Đó chính là sự kiêu ngạo của thiên tài số một đảo Vong Ưu.

Nhưng các trưởng lão cũng không tức giận, dù sao cũng là một nhân vật trên bảng thiên kiêu, kiêu ngạo một chút cũng bình thường.

“Ừ, được! Được! Trường Phong, hôm nay con đến đây tọa trấn võ trường, xem võ học của những sư đệ, sư muội con như thế nào, lúc cần thiết thì chỉ vẽ một chút. Dù sao tương lai của đảo Vong Ưu phụ thuộc hết vào các con!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha ha nói.

“Vâng, đảo chủ!”.

Huyết Trường Phong gật đầu, sau đó đi đến chỗ ngồi độc lập ở bên cạnh, ngồi xuống.

Những nam nữ đi theo sau lưng hắn đều đứng phía sau hắn, không ai ngồi xuống.

Thể diện như thế này ngoài đảo chủ ra thì không ai có thể sánh bằng.

“Huyết Trường Phong này cùng họ với cô, anh ta có quan hệ gì với cô?”, Lâm Chính liếc nhìn Huyết Trường Phong, sau đó hỏi.

“Huyết Trường Phong là con nuôi của bố tôi, nên cũng họ Huyết”, Huyết U U cười nói.

“Hóa ra là vậy…”.

Lâm Chính gật đầu.

Lúc này, anh chú ý thấy Huyết Trường Phong luôn nhìn sang phía bên phải võ trường.

Vừa nhìn thì thấy hóa ra Huyết Trường Phong đang nhìn Diên Nữ.

Thời điểm này, Diên Nữ đã kết thúc công việc trong tay, đang đi theo đám người Tiểu Thúy vào chỗ ngồi của đệ tử ngoại đảo, đợi cuộc thi bắt đầu.

Nhưng đội của cô ta cũng xem như xui xẻo, ai cũng bị thương, ngay cả trạng thái của Diên Nữ cũng kém, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải. Nếu lên sân đấu thì hoàn toàn không thể nào tranh được top 5….

Lúc này, Trương Tử Tường đột nhiên dẫn theo vài người đi tới.

“Diên Nữ, cô sao vậy? Việc chưa xong mà dám làm biếng ngồi ở đây?”, Trương Tử Tường nhếch khóe miệng, cười hì hì nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play