“Phải”, Thịnh Siêu gật đầu.

“Ồ, Thịnh Siêu trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến tầng thứ tám, thiên tài!”.

“Trừ Trường Phong ra, cậu ta là người thứ hai đột phá đến tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi”.

“Phải đấy…”.

Các trưởng lão tán thưởng, liên tục vỗ tay.

Nhưng Thịnh Siêu ở bên dưới nghe vậy lại có vẻ không cam tâm, không lên tiếng.

Thịnh Siêu rời đi, lại một cô gái khác đi đến.

“Đệ tử Mai Phượng Yến bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.

“Ừ, được! Được!”.

Mọi người lại gật đầu, đều lộ vẻ yêu quý.

“Hai người đó là ai?”.

Lâm Chính không kìm được, hỏi.

“Đó là hai đệ tử ưu tú nhất trên đảo chúng tôi, Thịnh Siêu sư huynh là đệ tử xếp hạng thứ ba, sở trường kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ tinh thông. Mai Phượng Yến xếp thứ hai trong các đệ tử, thân pháp cực kỳ tốt, chuyển động như tia chớp. Bọn họ đều là thiên tài thiếu niên, được các đệ tử trên đảo sùng bái”, Huyết U U cười giải thích.

“Thế à? Còn đứng đầu các đệ tử là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên là Trường Phong sư huynh”, hai mắt Huyết U U lóe sáng, vẻ mặt đầy sùng bái, nói.

“Trường Phong? Là cái tên Huyết Trường Phong đó sao?”, Lâm Chính hỏi.

Trước kia anh đã nghe Huyết Nham nhắc tới, ở trên đảo chưa tới một ngày cũng nghe tên người này ở khắp nơi.

“Không sai, chính là anh ấy”, Huyết U U cực kỳ kích động, nói: “Nhưng không biết đại hội thí luyện lần này, Trường Phong sư huynh có ra tay hay không. Nếu anh ấy ra tay thì sẽ có trò vui. Anh không biết chứ, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước, cũng không biết trong ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt tới trình độ nào”.

“Anh ta lợi hại thế sao?”.

“Nói thừa, thực lực bây giờ của anh ấy thậm chí trưởng lão còn không chống đỡ nổi, anh ấy là thiên kiêu kia mà!”.

“Thiên kiêu?”.

“Không sai, xếp hạng mười tám trên bảng thiên kiêu! Lâm Chính, anh biết bảng thiên kiêu không?”.

“Có nghe… đồn một chút…”.

“Thiên tài trên bảng thiên kiêu đều trác tuyệt vô song, yêu nghiệt thiên phú dị bẩm. Tuy anh nghe qua, nhưng chắc chắn chưa từng thấy qua. Hôm nay anh sẽ có thể thấy thiên kiêu ngay trước mắt. Thế nào? Kích động không?”.

“Cũng tạm”, Lâm Chính cười cười.

Huyết U U bĩu môi, cảm thấy rất tẻ nhạt, không quan tâm đến Lâm Chính nữa.

Nhưng ngay khi ấy, một trận xôn xao lại vang lên.

Lâm Chính ngạc nhiên.

Chợt nghe Huyết U U ở bên cạnh kích động lên tiếng.

“Lâm Chính, mau nhìn kìa, Trường Phong sư huynh đến rồi!”.

Tất cả mọi người sôi sục.

Lâm Chính nhìn về phía cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play