“Cô gái, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại tôi? Cái gì mà kẻ gian? Tôi chỉ là một bác sĩ được người của đảo các cô mời tới. Trên đảo có ân oán gì chẳng liên quan gì tới tôi hết”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đúng là không liên quan gì tới anh, nhưng thật không may, lúc anh lên đảo thì anh đúng là người mà tôi cần”.

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Bởi vì anh có thể cho tôi một cơ hội được thay đổi”, Diên Nữ khẽ cười: “Tôi chuẩn bị cái hộp đó cùng châm độc chính là vì ngày hôm nay. Giờ anh đã bị tôi tố là kẻ gian, đảo chủ biết được chuyện này sẽ rất vui mừng và sẽ thưởng cho tôi. Mà phần thưởng chính là cơ hội dành cho tôi”.

Giọng nói vang lên trong đồng hồ chính là giọng của Diên Nữ và Lâm Chính. Đoạn hội thoại giữa hai người đã được ghi lại…Nghe đến đây Diên Nữ mặt cắt không ra máu, cả người loạng choạng lùi về sau.

“Chiếc đồng hồ này của tôi khá đặc biệt, đó là nó có thể ghi âm được. Các vị, các vị nhận ra giọng nói này chứ?”, Lâm Chính khẽ mỉm cười.

Tất cả chìm vào im lặng, đồng loạt quay qua nhìn Diên Nữ. Cô ta như rơi xuống vực thẳm.

“Diên Nữ, tất cả…đều là do cô làm sao?”

Đảo chủ hít một hơi thật sâu, quay qua hỏi cô gái.

Diên Nữ siết chặt nắm đấm, cuối cùng cô ta đành phải bước tới chính giữa và quỳ xuống.

“Đúng vậy”.

Câu nói của cô ta khiến toàn bộ hiện trường thất kinh.

“Không thể như vậy được?”

“Diên Nữ, cô… tại sao cô lại làm như vậy?”

Trưởng lão bàng hoàng, trợn tròn mắt nhìn Diên Nữ. Ai mà ngờ tất cả đều là âm mưu của Diên Nữ.

“Lâm Chính là do U U tìm đại tới đây, sao có thể là người mưu hại đảo chủ được chứ?”, Nhị trưởng lão Huyết Nham cuối cùng cũng lên tiếng.

Thực ra ông ta cũng thấy rất căng thẳng. Nếu như Lâm Chính đúng là hung hủ thì việc đưa người khác lên đảo sẽ khiến Huyết Nham không thể tránh khỏi liên đới. Sau đó đảo chủ cũng sẽ nghi ngờ thôi.

Dù sao thì ông ta và đảo chủ cũng cùng tông. Nếu đảo chủ có xảy ra chuyện gì thì ông ta sẽ là người tiếp quản đảo Vong Ưu mà. Vì vậy ông ta luôn im lặng, sợ người khác sẽ sinh nghi.

Lúc này sự thật đã chứng minh Diên Nữ là kẻ gây chuyện nên Huyết Tham có thể thở phào được rồi.

“Diên Nữ, đảo chủ đối xử với cô không hề tệ, còn ban thưởng cho cô rất nhiều nguồn tài nguyên tu luyện hậu hĩnh. Tại sao cô lại làm thế? Cô…cô lừa cả tôi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc tức giận nói.

“Tôi biết, đảo chủ đối xử tốt với tôi, các vị trưởng lão cũng vậy, nhưng…tôi muốn hỏi tại sao các vị không chịu nhận tôi làm đệ tử? Tại sao lại không chịu truyền thụ công pháp tinh túy cho tôi? Tại sao không chịu giúp tôi? Mọi người nói xem đây gọi là ‘đối xử không tệ’ với tôi đó hả, Diên Nữ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, chất vấn đám đông.

Dứt lời, mấy vị trưởng lão bèn tái mặt, không nói gì.

“Diên Nữ, không thể trách người khác được, chỉ có thể trách cô quá ương ngạnh. Nếu như cô đồng ý với Trường Phong thì sao chúng tôi lại không chịu dạy cô công pháp của đảo chứ?”, đảo chủ nhìn Diên Nữ và nói.

“Đồng ý với Huyết Trường Phong sao?”, Diên Nữ cười lạnh: “Lẽ nào cứ ép tôi phải trở thành người của đảo thì các người mới chịu dạy tôi?”

“Diên Nữ, bản chất của cô tốt, mặc dù không bằng Trường Phong nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Nếu cô chịu gật đầu, tôi sẽ cung cấp cho cô các loại tài nguyên để cô và Trường Phong cùng tu luyện, huấn luyện hai người thành trụ cột trong tương lai của đảo”, đảo chủ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play