“Anh nói dối, châm độc, vải độc còn đó, vật chứng rành rành mà anh còn cãi sao?”, Diên Nữ vội vàng quát lên.

“Đó là vì cô đổ oan cho tôi! Cô vu oan cho tôi. Cô muốn dùng tôi để đổi lấy phần thưởng của đảo chủ”, Lâm Chính đáp lại chẳng chút khách khí.

“Hừ, ai mà tin được chứ? Một kẻ gian như anh thì nói gì mà chẳng được, anh nghĩ chúng tôi ngốc chắc?”, Diên Nữ lạnh lùng hừ giọng.

“Đúng vậy, chứng cớ đã quá rõ ràng, cậu không thoát được đâu! Cậu nhóc, tốt nhất là nên thật thà nhận tội đi, đừng ép chúng tôi phải dùng hình”, Tam trưởng lão Sở Túc ngồi bên cạnh cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, nhận tội đi!”

“Tới nước này rồi mà còn già mồm à?”

“Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đảo chủ, dùng hình thôi ạ!’

“Dùng hình rồi thì để xem thằng nhóc này còn dám cứng miệng hay không!”

Đám đông đồng loạt lên tiếng. Diên Nữ nhếch miệng, nheo mắt nhìn Lâm Chính và lầm bầm: “Mặc dù anh không bị trúng độc chết nhưng anh cũng khó thoát chết lắm. Hai chữ kẻ gian trên người anh không phủi sạch được đâu. Toàn bộ đảo này chẳng có ai tin anh là trong sạch cả. Thật đáng thương. Ngoan ngoãn làm vật hi sinh của tôi đi”.

Thế nhưng cô ta vừa lầm bầm xong thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Tôi có chứng cứ chứng minh mình trong sạch!”

Diên Nữ khựng người. Xung quanh cũng chìm vào im lặng.

“Cậu có chứng cứ gì?”, đảo chủ trầm giọng.

“Đương nhiên là bằng chứng thép rồi, tôi không chỉ có thể chứng minh mình trong sạch mà còn có thể tìm ra được thủ phạm của chuyện này”, Lâm Chính cười nói.

Dứt lời, Diên Nữ trở nên căng thẳng. Cô ta vội vàng hét lên: “Đảo chủ, đừng nghe anh ta nói càn, đệ tử đề nghị lập tức dùng hình, nghiêm khắc trị tội, anh ta sẽ phải khai ra thôi”.

“Sao? Đảo chủ hành sự mà còn cô phải chỉ cách làm à?”, đảo chủ chau mày nhìn Diên Nữ.

Diên Nữ tái mặt, vội vàng cúi đầu.

“Bao nhiêu trưởng lão ở đây, không ai dám làm càn hết. Cậu đưa ra chứng cứ đi”, đảo chủ thản nhiên nói.

“Các người còng tay tôi, tôi chứng minh kiểu gì đây?”, Lâm Chính giờ xích sắt lên.

Đảo chủ chau mày: “Thả cậu ta ra”.

“Đảo chủ chuyện này…”

“Sao thế? Các ông toàn là cao thủ mà lại sợ đối phó không nổi với một mình cậu ta sao. Tháo ra”, đảo chủ quát.

Đám đông trở nên căng thẳng khi thấy Lâm Chính được cởi trói. Lâm Chính xoay khớp tay, sau đó nhìn Diên Nữ. Cô ta cảm thấy lo lắng thế nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Nếu giờ cô chủ động bước ra thừa nhận mọi chuyện thì có khi đảo chủ sẽ đối xử khoan hồng với cô đấy?”, Lâm Chính cười nói.

“Cái gì? Anh giở trò gì vậy! Tôi trong sạch, thừa nhận cái gì chứ?”, Diên Nữ nghiến răng.

“Còn không thừa nhận sao? Vậy được, vậy thì để tôi khiến cô tâm phục khẩu phục”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó ấn nhẹ lên đồng hồ của mình.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Chiếc đồ hồ của Lâm Chính được mở nắp ra, bên trong là những nút ấn to nhỏ khác nhau. Anh lấy ra một cây kim và ấn nên các nút nhỏ xíu trên đồng hồ.

Một lúc sau, có âm thanh được phát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play