“Anh… chỉ trả tiền thôi thì chưa đủ, anh… anh còn phải… còn phải giải độc cho tôi nữa!”, Huyết U U ấp a ấp úng nói.

“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú giết cô, đây chỉ là lời cảnh cáo dành cho cô. Nghe đây, nếu sau này cô còn làm phiền tôi, thì có khả năng lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu”, Lâm Chính đáp.

Huyết U U nghe thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, đôi mắt như muốn phun ra lửa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Chính.

Nếu không bị trúng độc thì cô ta còn lâu mới khuất phục!

Lâm Chính bước tới, đâm mấy châm vào cánh tay Huyết U U.

Chỉ thấy cánh tay trắng nõn của cô ta lập tức khôi phục như ban đầu, đường nhỏ màu đen trên đó đã biến mất.

Huyết U U vô cùng ngạc nhiên.

“Rốt cuộc đây là độc gì vậy? Anh bỏ vào trà sữa của tôi lúc nào thế?”. . Ra chươ𝑛g 𝑛ha𝑛h 𝑛hất tại [ TR𝐔𝑴TR 𝐔YỆN.𝖵N ]

“Bí mật”, Lâm Chính mỉm cười.

Thực ra làm gì có độc, chẳng qua là anh lừa Huyết U U thôi, màu sắc trên cánh tay Huyết U U là do lúc anh vào phòng làm việc đã rải một ít bụi mịn vào trong không khí, người nào hít phải thì trên cánh tay sẽ có thứ này. Thực ra trên cánh tay Lâm Chính cũng có, một tiếng sau nó sẽ tự biến mất.

Về phần cốc trà sữa, thì chẳng qua châm bạc đã bị Lâm Chính giở trò mà thôi.

“Rốt cuộc anh làm gì vậy?”, Huyết U U liếc nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Tôi hả? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường”, Lâm Chính cười đáp.

“Bác sĩ?”.

Huyết U U thầm hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng thấy bác sĩ nào giỏi dùng độc như anh cả”.

“Trong Đông y có một phương pháp chữa bệnh gọi là “lấy độc trị độc”, thế nên hầu hết các bác sĩ Đông y đều có nghiên cứu về độc tố”.

“Thế à… Nhưng theo tin tức tôi tìm hiểu được, thì anh chỉ là một thằng ở rể, nghe nói còn là một thằng bất tài cả ngày ăn không ngồi rồi. Loại người như anh có y thuật cao siêu như vậy từ lúc nào vậy?”, Huyết U U khó hiểu hỏi.

“Con người ai cũng có sở thích mà, sở thích của tôi chính là đọc sách y học, lúc nào rảnh rỗi lại mân mê đống thảo dược, chỉ vậy thôi”.

“Chỉ vậy thôi?”.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây”, Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với Huyết U U nữa, chuyện đã giải quyết xong, đương nhiên sẽ phải cáo từ.

Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy vào.

“Cô chủ, cô chủ, không hay rồi!”, tên vệ sĩ kia mặt mày lo lắng, lao vào phòng, gấp gáp kêu lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Huyết U U nhíu mày hỏi.

“Người… người của đảo đến”, người kia hoảng hốt nói.

Phịch!

Huyết U U ngã ngồi xuống đất.

Nhưng cô ta không thấy đau, mà trợn mắt há miệng nhìn tên vệ sĩ kia, sau đó vội vàng bò dậy kêu lên: “Mau, mau đi chuẩn bị, thu dọn hết đồ đạc lại, mau lên!”.

“Vâng vâng vâng…”

Đám tay chân trong phòng làm việc cuống cuồng chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play